“Đừng gọi tôi, người già chân yếu, các người còn gọi một tiếng, tôi sẽ ngã lên người các người.” Trương Tam Nguyên thở phì phò.
Triệu Thiên Hựu không ngờ đến lại gặp phải một người không nói lý.
“Tôi sẽ bắt cậu phải bồi thường.”
“Ha ha haha...”
Một tiếng cười lạnh lùng giống tiếng con vịt già vang lên: “Không chỉ bồi thường tiền, còn phải đền mạng.”
“Thật sự coi Vu Y thần điện của chúng ta là công viên?”
Tô Tiêu Thất nhìn về phía đối diện, thờ ơ nói: “Tôi không nghĩ biến nơi này thành công viên, chỉ thành cái nhà vệ sinh công cộng mà thôi.”
“Ngươi...” Người nói chuyện rõ ràng mang theo khẩu âm Tây Nam, dáng người không cao, vẻ ngoài xấu xí.
Ở trong đám người, sẽ không được chú ý đến.
Phía sau là một đám đệ tử của Vu Y thần điện, nhìn cũng thấy là một đám đầu óc không được tốt bị lôi đến đây.
Người bình thường ai lại chịu ở trong núi sâu.
Tu hành cũng không nhất thiết phải vào trong núi.
Trương Tam Nguyên trợn to hai mắt: “Cậu là... Cậu là Vương Khang, người của tổ nghiên cứu?”
Vương Khang nheo mắt, b.ắ.n ra một tia sáng lạnh.
“Lần trước để cho các người rời đi, lần này sẽ không may mắn được như vậy nữa đâu.”
“Tất cả đều phải chết.”
Anh ta vung tay lên.
Những đệ tử kia dẫn chó hoang xông đến.
Tô Tiêu Thất nhìn bọn họ.
Nhấc chân chạy...
“Chạy đi.”
Chiến Bắc Hành cũng chạy theo cô...
Chết tiệt.
Nhiều chó chảy dãi như vậy, không chạy? Chờ cắn nhau với bọn nó hay sao?
“Hahaha, đuổi theo...”
Vương Khang cười dữ tợn, trong lòng suy nghĩ những người kia còn nói Tô Tiêu Thất khó đối phó, đúng là một lũ bất tài.
Vừa gặp người đã bỏ chạy...
Còn dám nói với tôi là rất khó đối phó?
Lúc chạy, tay phải Chiến Bắc Hành móc một cái, xách lấy túi quần của hai đứa nhỏ hèn nhát.
Anh xách theo bọn họ chạy trốn...
Nghĩ đến Tô Tiêu Thất đang mang thai, anh lại nhanh chóng đuổi theo Tô Tiêu Thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-583.html.]
Tay trái ôm lấy eo Tô Tiêu Thất, dùng sức nhấc cả người cô lên.
Kẹp Tô Tiêu Thất dưới nách rồi chạy.
Tô Tiêu Thất: “...?”
Cô vừa há miệng, gió đã thổi vào.
Không làm được gì khác chỉ đành ôm lấy đùi Chiến Bắc Hành, muốn tụ m.á.u não.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ hèn nhát trông còn thảm hơn mình, trong lòng cô dễ chịu hơn chút ít.
Đứa nhỏ hèn nhát nhìn Tô Tiêu Thất cũng giống mình.
Hai đứa tự nhìn nhau, cảm thấy trong lòng được an ủi.
Mãi đến khi đường trước mặt không còn nữa.
Chiến Bắc Hành mới đặt bọn họ xuống.
Mặt Tô Tiêu Thất đỏ bừng, đầu óc choáng váng cắn răng vịn vào Chiến Bắc Hành nói lời đe dọa.
“Lần sau em cũng phải kẹp anh như vậy.”
Chiến Bắc Hành: “...?”
Anh bận rộn nói lời xin lỗi, lấy lòng cô: “Tiêu Thất, anh xin lỗi.”
“Anh quên mất.”
Tô Tiêu Thất dán một tấm bùa chú lên người mình: “Coi như là chó ngáp phải ruồi, lại chạy đến chỗ ở của điện chủ Vu Y thần điện.”
“Người tới là ai? Chán sống rồi à?” Dọc theo vách núi là một tòa nhà trang nghiêm.
Trương Tam Nguyên lăn một vòng trên đất, dụi mắt nhìn.
Ông ta rơi vào nghi hoặc...
Khe núi lần trước bọn họ đến là nơi này sao?
“Bà cô là đến lấy cái mạng của ngươi.” Dáng người Tô Tiêu Thất không cao, nhưng giọng nói không nhỏ.
Những đệ tử của Vu Y thần điện, đến cả chó cũng quỳ xuống.
“Điện chủ, chúc ngài hưởng phúc trường sinh, sống lâu như trời!”
Lời tán tụng rắm thúi đều nhịp vang lên.
Ngay cả con bọ hung đi ngang qua cũng nghe không nổi.
Tô Tiêu Thất vui vẻ.
Một ông già từ trong nhà đi ra, vẻ ngoài có vài phần giống với Chiến Dân Hoàng.
Đặc biệt là đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Một ánh nhìn đã hút lấy tâm hồn người khác.
Đầu gối Triệu Thiên Hựu mềm nhũn, quỳ sụp xuống.
Tô Tiêu Thất ném một tấm bùa chú ra.
“Phá.”