“Tôi muốn làm một nghi lễ ở đây, phải mở kết giới ra.” Ông ta thở dài, mở kết giới hao phí rất nhiều sinh lực: “Những người khác đi lên núi trước đi, điều tra xem rốt cuộc nơi này có lối đi ra ngoài hay không.”
Trương Tam Nguyên chỉ chỉ đỉnh núi ở phía xa.
Hai đứa nhóc hèn nhát trợn mắt, ngồi xụp xuống đất.
“Không nhúc nhích nổi nữa rồi, muốn một cái ôm.”
Tô Tiêu Thất liếc mắt nhìn bọn họ, đưa tay sờ vào bức tường bên cạnh.
“Đi vào từ chỗ này.”
Trương Tam Nguyên: “...?”
Mấy đứa nhỏ hèn nhát: “...?” Thế là xong đời rồi, người đàn bà xấu xa mất trí rồi.
Triệu Thiên Hựu và những người đồng đội nhìn nhau.
Bọn họ không dám nói lời nào, sợ bị Chiến Bắc Hành tư lợi đập.
“Đồng chí Tô, có loại khả năng này không? Cô có đập đến vỡ đầu thì tảng đá kia cũng sẽ không nứt ra một kẽ hở.” Trương Tam Nguyên thầm nghĩ rằng con người ngày nay quá đáng ghét, cái này cũng có thể dựa vào quan hệ mà đi vào rèn luyện hay sao?
Tô Tiêu Thất cười khẩy: “Đại sư Trương, bản lĩnh huyền học của ông là học lỏm từ bên ngoài à?”
“Hay là bỏ tiền mua một tờ giấy chứng nhận thế?”
Tô Tiêu Thất vừa nói, vừa dán một tấm bùa chú lên trên tảng đá.
Cô và Chiến Bắc Hành cứ thế đi xuyên qua...
Ngay sau đó Chiến Bắc Thịnh và hai đứa nhỏ hèn nhát cũng đi vào.
Đại sư Trương: “...”
Hang động vâng lời, đây là loại bùa chú thần kỳ gì vậy?
Ông ta... muốn...
“Đại sư Tô, thần tiên Tô. Đợi tôi...” Nghi ngờ của ông ta giống như rắm vậy, bị thả ra.
Mười mấy người Triệu Thiên Hựu theo sát phía sau.
Bọn họ đi xuyên qua đá.
Bên trong là một lối đi rất dài, cuối lối đi hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Tô Tiêu Thất sóng vai cùng đi với Chiến Bắc Hành.
Hai người mười ngón tay đan chặt.
Không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-580.html.]
Triệu Thiên Hựu nhìn vậy thì chậc lưỡi: “Tôi còn tưởng đội trưởng không gần nữ sắc, hóa ra là mê mẩn nữ sắc.”
Filter đội trưởng trong lòng anh ấy bể nát tan tành.
Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành theo lối đi, đi đến một hang động, trong góc của hang động đặt một chiếc đèn trường minh.
Giữa hang động đặt một chiếc bàn đá lớn.
Bên trên đặt mấy tấm bài vị.
Trên bài vị viết tên của tất cả thế gia ở Bắc Kinh.
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
“Đây là đâu?”
Ánh mắt Trương Tam Nguyên hơi động, ông ta đưa người tới đây kiểm tra.
Thậm chí còn đưa người kiểm tra chỗ này gần nửa tháng trời.
Nhưng không biết được gì cả...
Ông ta bối rối: “Đồng chí Tô, cô có tay trong à?”
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt liếc nhìn ông ta: “Đương nhiên là hang động của Vu Y thần điện. Nghe nói tổ kiểm tra của các người chỉ kém chút là quét sạch toàn bộ cỏ ở chỗ này, vậy mà cái này cũng không biết?”
“Các người là cố ý không nhìn thấy nơi này sao?”
“Hay là bị mù...?”
Trương Tam Nguyên: “...”
Cái miệng của đứa con gái này giống như cái d.a.o vậy.
Nói đến ông ta không có lời nào để chống đỡ.
Ban đầu nhận được tin báo nơi này tụ tập đông người.
Ông ta cố tình dẫn theo đoàn người lên núi kiểm tra, còn thiếu điều lật cả kẽ đá để tìm.
Sau đó...
Có người từ các phòng ban khác đến, nói là nơi này chuẩn bị xây dựng một căn cứ nghiên cứu khoa học.
Chờ cho đến ngày hôm nay.
Trương Tam Nguyên thật sự không muốn đắc tội với những phòng ban khác, nhưng bộ phận an ninh cũng chia bè phái. Ông ta muốn làm xấu mặt Chiến Bắc Hành, cũng muốn ra oai phủ đầu Chiến Bắc Hành.
Không ngờ đến...
Triệu Thiên Hựu và những người khác rất bận rộn.
Dưới sự chỉ huy của Tô Tiêu Thất lấy mấy thứ đồ bị thay đổi kia đi.