Chiến Tiểu Giang và Chiến Tiểu Hà vừa sợ vừa muốn báo thù nhưng thực lực không cho phép.
Tô Tiêu Thất mở to mắt, đánh hai đứa nhóc bằng hạt dẻ nổ.
“Lên xe.”
Chiến Tiểu Giang trách móc: “Không đi cùng cái đồ đàn bà xấu xa nhà ngươi.”
“Đúng, chúng tôi là do thần tiên sinh ra, cô bắt nạt chúng tôi.” Con ngươi của Chiến Tiểu Hà đảo qua đảo lại.
Nhìn một cái...
Rất đáng bị đánh.
Tô Tiêu Thất lại thưởng thêm cho hai đứa nhóc hai hạt dẻ nổ.
“Hai kẻ hèn nhát này, cút lên xe.”
“Được rồi.”
Hai đứa nhỏ rất thức thời, nhanh nhẹn leo lên xe. Ngồi ở ghế sau
“Người đàn bà xấu xa, tôi nhìn thấy con mèo mun lớn ở nhà cô.”
Vẻ mặt Chiến Bắc Thịnh trầm xuống.
“Tên của hai người các ngươi là gì?”
Chiến Tiểu Giang vỗ trán một cái, xong đời rồi.
Hai tay Tô Tiêu Thất bắt pháp quyết.
Chiến Tiểu Giang: “Tôi là đứa nhỏ hèn nhát...”
Vừa nói vừa đập ầm ầm vào ghế lái.
Cho đến khi trên trán nhô lê một cục nhỏ, Tô Tiêu Thất mới bỏ qua cho cậu ta.
Hai đứa nhỏ hèn nhát bốn mắt nhìn nhau.
Cái người đàn bà xấu xa này quá giỏi.
Chỉ có thể đợi su phụ của bọn họ đến để dạy dỗ cô thôi.
Xe chạy được ba tiếng.
Đến một ngã ba đường.
Chiến Bắc Hành và đội an ninh đang đứng đợi ở đây, đi cùng với anh là một vị đại sư huyền học.
Người này mặc trang phục thời Đường, cầm mấy thứ pháp bảo trong tay.
Nhìn ông ta khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, nghe nói là đệ tử của một người có tiếng tăm đang bế quan.
Người ta gọi là Trương đại sư.
Trương Tam Nguyên đánh giá Tô Tiêu Thất từ trên xuống dưới, là một cô gái bình thường không có gì lạ.
Trong lòng ông ta thầm nghĩ cô chắc là thành viên trong gia tộc, tiến vào huyền môn để mạ vàng tên tuổi cho tương lai sau này tốt đẹp hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-579.html.]
“Cô ấy cũng đi vào sao?”
Chiến Bắc Hành không muốn mang cái người gọi là Trương đại sư đến, sợ cản trở vợ mình. Nhưng đây là người do phía trên cử đến anh không làm gì được, không có cách nào đành phải đưa cái người thích xem ngày này theo.
“Sao? Xung khắc với ông à?” Chiến Bắc Hành nhướng mày.
“Nếu lời nói xung khắc, vậy thì ông đừng đi.”
Trương Tam Nguyên: “...”
Chiến Bắc Hành này đúng là hơi xung khắc với ông ta, nói chuyện mà kẹp thương mang gậy...
Ông ta cũng chưa từng chịu loại ấm ức nào như này.
“Không xung khắc.”
“Thế phí lời làm gì?”
Chiến Bắc Hành nói xong tiến lên nắm lấy tay Tô Tiêu Thất, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng.
“Tiêu Thất, sao em lại đưa hai đứa hèn nhát này tới đây?”
“Mang bọn nó đi trải sự đời.”
“Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của hai đứa nó, đi trải sự đời cũng không được gì.”
Đứa nhóc hèn nhát: “...”
Dù sao thì bọn họ cũng là tiểu bá vương, sao lại thành thứ không có tiền đồ?
Trương Tam Nguyên: “...”
Khá lắm.
Như vậy là đả kích không khác biệt gì.
Đoàn người lái xe đến dưới chân núi.
Tô Tiêu Thất đưa cho mỗi người hai tấm bùa chú: “Mang theo người, đừng lấy ra.”
Người đi theo Chiến Bắc Hành đều là người trong bộ phận an ninh.
Trong số đó có một người tên là Triệu Thiên Hựu rất kính trọng Chiến Bắc Hành, anh ấy nịnh nọt cươi nói: “Chị dâu, cho thêm một tấm đi ạ.”
Tô Tiêu Thất nhìn anh ấy: “Đợi đến lúc về anh đến tìm tôi, tôi sẽ giúp anh xử lý cặn kẽ.”
Triệu Thiên Hựu: “...”
“Chị dâu, tôi rất quý cái mạng này.”
“Không c.h.ế.t được.”
Triệu Thiên Hựu thờ phào nhẹ nhõm, chỉ cần không c.h.ế.t là được.
Ngọn núi trước mặt không hề dốc, nhưng người đi đường ít lại không có đường đi.
Leo núi thì quá phí sức.
Trương Tam Nguyên sờ cằm, ông ta thở hổn hển dựa vào tảng đá.