Những người khác vừa nghe, đồng thanh nói: “Hiểu.”
Có đổi vị trí hay không không quan trọng, quan trọng là lời bà cô nói thôi.
Ai cũng không dám nói không hiểu.
Thân Quang Bắc tức giận gào lên: “Các người không sợ Bắc Tú tức giận sao?”
Tô Tiêu Thất bình tĩnh nhìn hắn ta: “Tôi là đang giúp anh. Anh bị đánh thật nghiêm trọng mới có thể nhận được thật nhiều thật nhiều sự thương cảm của Bắc Tú.”
Thân Quang Bắc phẫn hận nhìn Tô Tiêu Thất.
Rồi bị mấy người kia đè xuống đất đánh cho tơi bời.
Mấy người kia phát hiện lúc đánh Thân Quang Bắc, bọn họ không muốn đập đầu vào tường.
Vì vậy mà xuống tay càng ác liệt hơn.
Thân Quang Bắc liên tục kêu la thảm thiết...
Thỉnh thoảng Tô Tiêu Thất lại hướng dẫn bọn họ phải đánh người như thế nào: “Cái chân thứ ba của hắn đúng là không quản được mà, cũng phải giáo dục một chút.”
Chiến Bắc Hành bịt kín miệng của Tô Tiêu Thất lại.
“Để anh nói.”
Tô Tiêu Thất nháy mắt, sao mà cô không được nói chuyện mà tất cả mọi người trên trái đất này đều biết?
Nhưng...
Tô Tiêu Thất rất nghe lời Chiến Bắc Hành, còn làm theo hay không thì lại là một chuyện khác.
Tóm lại, không thể để cho anh đẹp trai đau lòng được.
Đến khi không sai biệt lắm, Tô Tiêu Thất mới để cho bọn họ dừng lại.
“Được rồi. Tôi lấy đức thu phục người, không thích đánh đánh g.i.ế.c giết. Các người cũng đừng tỏ ra trung thành nữa.”
Một căn phòng đầy người bị thương: “...?”
Tất cả chúng tôi đập đầu đến sắp nhìn thấy ma với bóng rồi, cô còn nói cô không thích đánh đánh g.i.ế.c giết.
Còn dám nói mình lấy đức thu phục người?
Trong số đó có người đàn ông nằm trên đất, m.á.u tươi trên trán chảy đến đọng ở hốc mắt: “Tổ tông, cô muốn cái gì thì nói thẳng ra đi.”
“Cầm lấy. Cầm lấy. Đều cầm lấy đi.”
Vẻ mặt Tô Tiêu Thất cứng lại.
“Đừng có mà kéo quan hệ, tổ tông nhà anh còn không bằng tôi đâu.”
Người đàn ông: “...?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-575.html.]
“Tôi muốn các người nói cho tôi biết tất cả những gì các người biết. Nếu có giấu giếm... Hừ hừ, tôi lấy đức thu phục người, không đánh người.”
Tô Tiêu Thất nhìn khắp phòng một lượt.
“Nếu như căn phòng này sụp xuống, hì hì hì... Người bên trong không chạy ra được đâu.”
Người nằm dưới đất không dám lên tiếng.
Đầu đều kêu ong ong...
Bọn họ không dám nói phản đối, sợ bị đánh chết.
Bọn họ chỉ muốn tự vệ.
“Tôi nói.”
Có một tên nhóc bò bằng hai chân như chó đi qua: “Nơi này là nhà họ Chiến tìm được, Thân Quang Bắc có chút quan hệ với người nhà họ Chiến.”
“Tôi nữa...”
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai.
Người tiếp theo chỉ sợ mình nói chậm, đắc tội Tô Tiêu Thất.
Chiến Bắc Đình và Chiến Bắc Hành nghe được những lời này đều thấy sợ hãi, hóa ra nhất mạch của nhà họ Chiến – Chiến Minh Hoàng để đối phó với nhà bọn họ đã phải hao tổn nhiều tâm huyết đến vậy.
Hai người nhìn nhau.
Đã biết rõ kẻ thù của mình là ai?
Đương nhiên có oán báo oán, có thù báo thù.
Xử lý xong chuyện ở đây đã là nửa tiếng sau.
Mấy người cùng nhau trở về nhà họ Chiến.
Chiến Bắc Tú đối mặt với Tô Tiêu Thất, có lẽ vì trong lòng cô ta có quỷ nên xấu hổ đi về phía phòng của mình.
Chiến Bắc Đình quát một tiếng chói tai: “Chiến Bắc Tú.”
Chiến Bắc Tú dừng lại, rồi tiếp tục đi về phía phòng mình.
“Chiến Bắc Tú, nếu em còn dám bước thêm một bước, anh sẽ đánh gãy chân em.”
Giọng nói của Chiến Bắc Đình hấp dẫn Tưởng Kiến Phương từ trong phòng đi ra.
Bà ấy nghi hoặc nhìn Chiến Bắc Đình: “Các con làm sao thế?”
Ánh mắt bà ấy liếc tới Tô Tiêu Thất.
Nhanh chóng bước đến bên cô: “Tiểu Thất. Con kiểm tra sao rồi?”
Tô Tiêu Thất ghé vào tai bà ấy: “Con mang thai.”