Tô Tiểu Thất mím môi nhìn Chiến Bắc Diệu, anh ta vội vàng ngồi xuống, ngắn gọn kể lại chuyện đã xảy ra.
Chiến Dân Đông nghe xong toát mồ hôi lạnh.
“Cái này, cái này...? Tiêu Thất, nhà chúng ta là bị nhà chú hai cướp đi khí vận sao?”
Có chuyện ác độc như vậy?
Tô Tiêu Thất gật đầu.
“Chú ba, con cháu của gia đình ông nội hai 20 năm qua có sự biến đổi bất thường? Gia đình họ phất lên như diều gặp gió.”
“Mọi người thì cứ giậm chân tại chỗ, lúc nhỏ rấ thông minh, sau này lại tầm thường sao?”
Bị Tô Tiêu Thất nói như vậy.
Chiến Dân Đông trong lòng so sánh một chút.
“Điều này cũng không thể nói rõ là ông ấy, họ làm sao họ có thể?” Anh đã có câu trả lời trong lòng, chỉ là không dám tin.
Nhà họ Chiến ở Bắc Kinh rất đoàn kết.
Lại không ngờ rằng huyết mạch nhà mình là nguồn dinh dưỡng nuôi dưỡng gia đình chú hai.
Ông nội Chiến nhắm đôi mắt đục ngầu.
“Thím hai của con không phải là một người phụ nữ bình thường, năm đó trong nhà không đồng ý cho chú hai lấy cô ấy.” Ông lại mở mắt ra: “Tiêu Thất, có phải liên quan đến vụ nổ trên núi lần này?”
Tô Tiêu Thất gật đầu.
Ông nội Chiến hiểu ý.
“Sau này, con phải cẩn thận.” Tình anh em rất quan trọng, nhưng con cháu của ông ấy còn quan trọng hơn.
“Dân Đông, Dân Đức, các con không thể nóng vội, hễ có việc gì hãy bàn bạc với Tiêu Thất.”
Chuyện này không thể để yên.
Ông nội Chiến trong lòng khó chịu.
“Buổi trưa uống hai ly đi.”
“Cha, cơ thể của cha?” Chiến Dân Đức thấy ông già tâm tình không tốt liền muốn ngăn cản.
Ông Chiến đứng dậy và đi về phía bàn ăn.
“Lão tử không c.h.ế.t được.”
“Bảo Kiến Phương chiên chút đậu phộng cùng rượu.”
Ông Chiến luôn nói một không có hai, Tưởng Kiến Phương vội vàng bảo cho mẹ Ngô chiên đậu phộng.
Chiến Dân Đức đi lấy rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-559.html.]
Buổi trưa chỉ có Tô Tiêu Thất, Tưởng Kiến Phương, Chiến Dân Đức, Chiến Bắc Diêu cùng hai cha con ông Chiến và Chiến Dân Đông.
Ông Chiến và bốn người họ uống một bình rượu.
Không để ông già uống tiếp nữa.
Tô Tiêu Thất uống xong hai bát canh gà, trong bụng tức khắc ấm áp rất dễ chịu.
“Mẹ, tay nghề nấu canh của mẹ không tồi.” Tô Tiêu Thất đặt bát canh xuống, nhìn những người khác đang uống canh cải trắng, có chút xấu hổ.
Cô nhỏ giọng đề nghị: “Sau này đổ thêm nhiều nước, mọi người cùng uống.”
“Không cần, chúng ta thích uống canh rau.” Tưởng Kiến Phương từ chối.
Mắt liếc nhìn bụng Tô Tiêu Thất mấy lần.
Tô Tiểu Thất nhìn: “...”
“Mẹ, đừng nhìn nữa, không có.” Cô rất khó mang thai, trừ khi Chú Sinh nương nương tặng cô một đứa.
“Tôi không vội.” Tưởng Kiến Phương vội vàng xua tay.
Tô Tiểu Thất: “...”
Cô đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nói: “Mẹ, con e rằng cả đời này này không được làm mẹ, vì lý do thể chất nên con khó có thai.”
Tô Tiêu Thất không nhẫn tâm để Tưởng Kiến Phương tương lai thấy buồn.
Không bằng nói thẳng với bà ấy.
Tưởng Kiến Phương sửng sốt.
Mọi người đều choáng váng.
Hốc mắt Tưởng Kiến Phương đỏ lên, quay người lau khóe mắt.
Bà đứng dậy đi tới ôm Tô Tiêu Thất.
An ủi vỗ về: “Không sao, Bắc Thịnh bọn họ đều có con, nhà chúng ta cũng không có thứ gì quan trọng để kế thừa cả.”
“Tương lai để mấy đứa cháu gái cháu trai bọn họ chăm sóc con khi về già, nếu không được, con thấy ai thuận mắt, thì để họ sinh cho các con một đứa để nuôi là được.”
Tưởng Kiến Phương trong lòng thật sự cảm thấy buồn.
Không phải buồn vì chuyện con trai mình không được làm cha.
Là từ tận đáy lòng cảm thấy đau lòng cho Tô Tiêu Thất.
Trong mắt bà Tô Tiêu Thất từ nhỏ đã mất mẹ, người cha có cũng như không đó.
May mắn thay bà nội yêu thương cô.
Lớn lên gặp được Bắc Hành, lại không thể làm mẹ.