Một con ch.ó săn cao bằng nửa người đang nằm trên mặt đất.
Làm tốt tư thế sẵn sàng tấn công.
Tô Tiêu Thất: “?”
“Anh Cẩu à, chúng ta trò chuyện chút nhé. Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Chó săn cũng không sủa.
Đó chỉ là tiếng cảnh báo từ sâu bên trong cổ họng.
Tô Tiêu Thất:…
Hạt giống trong đầu cô nhanh chóng chuyển động: “Anh Cẩu, em tới đây để dẫn anh đi khám phá thế giới.”
“Chó không thể mất đi tự do. Anh là một con ch.ó lý tưởng nhất định rất đồng ý với ý kiến của em.”
Cố Trường Phong bò lên: “?”
Chiến Bắc Diệu: “?”
“Đi tìm cuộc sống lang thang của anh đi.”
Tô Tiêu Thất tiếp tục dụ dỗ từng bước một.
Con chó cách cô càng ngày càng gần cuối cùng dùng móng vuốt đẩy chân Tô Tiêu Thất một cái.
Tô Tiêu Thất: “?”
Đè nặng lên chén cơm của anh Cẩu.
Chẳng trách nó không vui.
Tô Tiêu Thất vội vàng buông chân ra cười mỉa:
“Anh Cẩu, cầm lấy chén cơm của anh đi.”
Con chó kia ngậm chén cơm trong miệng ngồi xổm sang một bên, mũi ngửi ngửi rồi cuối cùng quay người bỏ đi.
Tô Tiêu Thất:…
Bị một con ch.ó phớt lờ.
Ai hiểu được cảm giác này?
Cố Trường Phong và Chiến Bắc Diệu nhìn nhau: “Con chó này không có ác ý với chúng ta.”
Tô Tiêu Thất thẹn quá hoá giận:
“Hai người biết?”
“Ừ.” Nói xong hai người lập tức hối hận.
“Em dâu, chính sự quan trọng hơn.”
Tô Tiêu Thất xấu hổ đến mức có thể đào ra ba phòng ngủ và hai phòng khách.
Cô không nói nữa.
Vẻ mặt nghiêm túc lại.
Ở sân sau nhà Chiến Dân Hoàng có một căn phòng trống.
Tô Tiêu Thất bước tới rồi dừng lại.
“Chúng ta vào đây đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-554.html.]
Tô Tiêu Thất quay đầu liếc nhìn ngọn đèn tối om của tòa nhà chính, xem ra chỉ có Chiến Dân Hoàng và Chiến Bắc Chu mới đi vào căn phòng nhỏ này.
“Đừng tới gần.”
Trên đầu ngón tay Tô Tiêu Thất có thêm một lá bùa, cô dùng hai tay thủ quyết niệm chú.
Ổ khóa trên cửa mở ra.
Sau đó là một loạt đạo phù khác bao phủ toàn bộ căn phòng này ở giữa.
Cố Trường Phong mở cửa đi vào.
Ở chính giữa phòng cung phụng một tà vật.
Không giống với pho tượng gỗ nhìn thấy lúc trước, pho tượng này được chạm khắc từ gỗ tử đàn.
Việc chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Tô Tiêu Thất dùng đèn pin chiếu vào.
Cảnh tượng trong phòng khiến Chiến Bắc Diệu và Cố Trường Phong sợ hãi.
Một dãy các pho tượng nhỏ.
Trên đó ghi tên từng người.
Chi lớn nhất nhà họ Chiến từ ông nội Chiến đến mấy anh chị em Chiến Dân Đức, phía dưới là tên mấy anh chị em Chiến Bắc Hành.
Hầu hết đều có tên.
Không có tên... Xin chúc mừng, là bởi vì ngươi quá tầm thường khiến người khác chướng mắt.
Nên tránh được một kiếp.
Ngoại trừ nhà họ Chiến còn có nhà họ Thôi và nhà họ Tần.
Trong cùng một khu nhỏ với nhà ông nội Chiến ngược lại không tìm được một hộ gia đình khác.
Nhà họ Tần?
Tô Tiêu Thất không nhìn thấy tên Tần Nham ở chỗ nhà họ Tần. Xem ra là một gia đình khác.
“Tần Hạo Nam?”
Tô Tiêu Thất thì thầm trong miệng cái tên này, cô có cảm giác người này dường như có duyên phận với cô.
Chiến Bắc Diệu ngây ra như phỗng nghe được lời nói của Tô Tiêu Thất mới tỉnh táo lại.
“Em dâu, Tần Hạo Nam là giáo sư trẻ nhất thủ đô cũng là một nhân vật rất nổi tiếng.”
Cố Trường Phong cũng gật đầu đồng ý:
“Tôi cũng biết tên anh ta.”
Đây là lần đầu tiên Tô Tiêu Thất biết đến cái tên này. “Tôi muốn phá hủy nơi này tặng cho Chiến Dân Hoàng một món quà nhỏ không thành kính.”
Cũng là lời cảnh báo...
Giống như khiêu khích hơn.
Tô Tiêu Thất cô tới đây.
Tô Tiêu Thất tế xuất Thiên Lôi Phù.
Tà vật phát ra năng lượng đen mạnh mẽ biến thành một người có tướng mạo hung ác.
Cái bóng rất lớn.