Tô Tiêu Thất bước tới đưa tay ra bắt tay.
“Chào Giáo sư Lam.”
Giáo sư Lam năm nay đã năm mươi tuổi, tóc đã bạc từ lâu. Lúc trước ông ấy say mê nghiên cứu học thuật.
Trong ba bốn năm qua ở trang trại sức khỏe của ông ấy tương đối kém.
Lúc nào cũng ho.
Tô Tiêu Thất lặng lẽ lấy một lá bùa định bí mật dán nó lên người giáo sư Lam.
Ai biết được ông ấy mỉm cười.
“Bùa hộ mệnh sao? Đưa nó cho tôi đi.”
Hai mắt Tô Tiêu Thất sáng ngời: “Giáo sư Lam, ngài…?”
...Cũng tin à?
Giáo sư Lam nhận lấy lá bùa từ tay Tô Tiêu Thất nói: “Tôi có thể mặt dày nhờ hai người gửi nó đến nông trường Đông Bắc không?”
Ông ấy khiêm tốn lịch sự nói: “Gửi cho vợ tôi.”
Tô Tiêu Thất cười gật đầu “Cái này cho ngài, tôi sẽ gửi lại cho vợ con ngài.”
“Con tôi không ở Đông Bắc.”
Tô Tiêu Thất gật đầu giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Tôi biết, một người ở phía bắc Phúc Kiến và một người ở tây bắc, tôi sẽ gửi đến đó.” Cô ấy luôn ngưỡng mộ những nhà nghiên cứu này.
Giáo sư Lam mỉm cười.
“Mục đích của vật lý là huyền học.”
Thế giới Sà Bà...
Sau khi trò chuyện với giáo sư Lam một lúc Tô Tiêu Thất rời đi.
Nhiệm vụ của Chiến Bắc Hành là bảo vệ giáo sư Lam và anh sẽ ở lại phòng của giáo sư Lam vào buổi tối.
Vì vận khí của anh đã quay trở lại một chút nên cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn trước.
Tô Tiêu Thất, Chiến Bắc Diệu và Cố Trường Phong cùng nhau rời đi.
Chiến Bắc Diệu yêu cầu Tô Tiêu Thất dẫn Cố Trường Phong đến đó vì Cố Trường Phong có giá trị vũ lực rất mạnh mẽ có thể bảo vệ Tô Tiêu Thất bất cứ lúc nào.
Ba người lái xe đến gần nhà Chiến Bắc Chu.
Tắt máy xe xong ba người bước xuống xe.
“Em dâu, mấy anh em của Chiến Bắc Chu đều ở đây còn có một người bác họ của tôi cũng sống ở đây.”
Tô Tiêu Thất nhìn kỹ hơn: “Chiến Dân Hoàng?”
“Làm sao em biết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-553.html.]
“Ông ta là ba của Chiến Bắc Chu.” Tô Tiêu Thất không có xông vào khu nhỏ này mà dẫn hai người đi một vòng quanh tường của khu nhỏ này.
Cô đi đến góc tây bắc thì dừng lại.
“Nơi này là nhà của ai?”
“Nhà của Chiến Dân Hoàng.” Chiến Bắc Diệu bực bội vì phong quang vốn thuộc về nhà bọn họ đã bị kẻ xấu đánh tráo.
Trộm đi còn chưa tính lại để Chiến Bắc Hành phải chịu đựng hơn hai mươi mấy năm, chuyện này thật không thể chịu đựng được.
Tô Tiêu Thất biết Chiến Dân Hoàng còn chưa về thủ đô.
Con cáo già đó.
Cô phải cho ông ta biết mùi vị bị cắn trả không dễ chịu chút nào.
“Chúng ta trèo tường đi vào đi.” Tô Tiêu Thất đề nghị.
“Được.”
Cố Trường Phong chạy lấy đà nhảy lên rồi đưa tay xuống “Chị dâu, đưa tay đây.”
Tô Tiêu Thất đưa tay nắm lấy tay Cố Trường Phong.
Bị Cố Trường Phong kéo lên, cô theo vách tường trượt xuống.
Chiến Bắc Diệu cũng theo cách tương tự đi lên.
Gần đó có người của đội tuần tra lắc đèn pin: “Ai đó?”
Cố Trường Phong và Chiến Bắc Diệu đã nhảy xuống rồi.
Bên đường truyền đến tiếng nói chuyện.
“Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”
“Không có khả năng, tôi nhìn thấy bóng đen di chuyển.”
“Meo~”
Cố Trường Phong bắt chước tiếng mèo kêu.
“Là mèo, đừng ngạc nhiên. Cũng không nhìn xem người ở trong khu nhà lớn này là ai à?”
“Ha ha, là tôi trông gà hoá cuốc.”
Theo tiếng bước chân đi xa.
Đám người Tô Tiêu Thất mới đứng dậy. Cô cầm la bàn trong tay lấy một sợi tóc trên giấy vệ sinh rồi dùng một lá bùa quấn lại.
Theo hướng la bàn chỉ.
Đến sân sau nhà Chiến Dân Hoàng “Cố Trường Phong, có thể đi vào không?”
“Có thể.”
Cố Trường Phong đưa Tô Tiêu Thất xuống trước, Tô Tiêu Thất vừa mới tiếp đất đã nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ôi má ơi...