Tô Tiêu Thất cảm thấy rất mất mát.
Cô đã có tình cảm với mèo Đại Hắc.
“Không trách anh, có lẽ Đại Hắc đã thấy mèo nhỏ đẹp trai nào đó?”
Ôi, tất cả đều tại cô.
Thường xuyên rải thức ăn cho chó trước mặt Đại Hắc.
Tưởng Kiến Phương càng hối hận hơn, bà ấy vỗ vào trán. “Tại mẹ mở cửa sổ xe. Mẹ chỉ nghĩ đến mùi cá khô trong xe, tại sao mẹ lại mở cửa sổ xe chứ?”
“Dù sao cũng là xe công vụ của Tưởng Nhất Phàm.”
Tưởng Nhất Phàm: “...”
Tô Tiêu Thất từ chối đề nghị ở lại giúp cô tìm Đại Hắc của mọi người.
Cô cũng trở về nhà họ Chiến.
Sau khi ăn tối, Chiến Bắc Hành mới về.
Anh vừa về, Tô Tiêu Thất vội vàng chạy xuống từ trên lầu.
“Bắc Hành, đi dạo với em.”
Chiến Bắc Hành: “...”
“Trời lạnh thế này còn đi đâu?”
Tưởng Kiến Phương đứng dậy từ ghế sofa với vẻ mặt ủ rũ: “Bắc Hành. Tại mẹ mở cửa sổ xe nên Đại Hắc chạy mất.”
“Mẹ, không sao đâu. Đại Hắc chơi mệt sẽ về.”
Chiến Bắc Hành bình tĩnh an ủi Tưởng Kiến Phương, anh lấy áo khoác quân đội và cùng Tô Tiêu Thất ra khỏi cửa.
Chiến Bắc Hành đi làm bằng xe đạp.
“Tiêu Thất, chúng ta đi tìm Đại Hắc à?”
“Ừ.” Tô Tiêu Thất gật đầu: “Em thấy mẹ mệt cả ngày. Cũng không muốn để bà ấy phải chịu lạnh ngoài trời, chúng ta đi tìm Đại Hắc đi.”
Tô Tiêu Thất nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu tìm được Đại Hắc, cô sẽ cho nó ăn một bữa măng xào thịt lợn.
Chiến Bắc Hành đạp xe, Tô Tiêu Thất ngồi phía sau. Hai tay cô đặt trong túi áo khoác quân đội, đầu đội mũ lông xù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-532.html.]
Hai người đến nơi Đại Hắc nhảy khỏi xe.
Tìm xung quanh hơn nửa tiếng, không thấy một con mèo hoang nào.
Hai anh em Chiến Bắc Diệu và Chiến Bắc Sanh cũng chạy đến, họ nhận được điện thoại của Tưởng Kiến Phương.
Nói là Đại Hắc bị lạc.
Hai anh em cũng đến tìm mèo Đại Hắc.
Cho đến 9 giờ tối, đội tuần tra đi qua đi lại 3 lần. Lại thay một đội tuần tra đeo băng tay, kiểm tra giấy tờ của họ 3 lần: “Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Sao mà đêm rồi còn phải ở trên đường tìm nó?”
Ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía 4 người Tô Tiêu Thất.
“Mấy người có mục đích gì? Đêm hôm còn quấy rầy mọi người.”
“Chúng tôi có quyền đưa mấy người đi thẩm tra.”
Chiến Bắc Diệu có một tính khí nóng nảy, ngoại trừ sợ lão đại nhà họ Chiến, anh ấy không sợ bất cứ ai.
Bây giờ chỉ thêm một Tô Tiêu Thất mà thôi.
Anh ấy không coi ai ra gì cả.
Anh ấy ném thẻ công tác của mình trước mặt họ, tự tin chỉ vào mũi những người đó.
“Gọi sếp của mấy người đến đây.”
“Chúng tôi có nhiệm vụ phải hoàn thành, đi theo mấy người sao? Nếu làm trễ nãi nhiệm vụ quan trọng, mấy người không gánh nổi đâu.” Nếu không phải vì muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt em trai và em dâu, anh ấy đã sẵn sàng đánh người.
Một người đàn ông lớn tuổi trong nhóm nhìn thẻ công tác của anh ấy và nhận ra đó là người họ không thể chọc vào.
Họ vội vàng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi ngài.”
“Chúng tôi chỉ làm công việc của mình, nói rõ ràng là được. Chúng tôi sẽ đi ngay, thực sự xin lỗi ngài.”
Trong khi nói chuyện, họ liếc mắt kéo nhau rời đi.
Một người trẻ tuổi trong nhóm không chịu thua.
Mấy ngày nay thuận buồm xuôi gió, cũng chưa từng bị ai coi thường.
“Lão La à, anh quá nhát gan.”
Lão La lạnh lùng đáp lại: “Đừng tưởng rằng mình đeo cái băng tay là ngầu lắm. Cũng không nhìn xem 4 người kia là của đơn vị nào.”
“Sợ cái đơn vị nào chứ.” Người trẻ tuổi chưa từng trải sự đời: “Lão tử tùy tiện gán cho họ một tội danh.”