Biết được bởi vì người vẽ bùa năm đó quá lợi hại, dẫn đến cả nhà Dung Trăn chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, không thể đến âm phủ luân hồi, cô liền trầm mặc.
“Tô Tiêu Thất, bọn ta đi đây.”
Hắc Bạch Vô Thường muốn chạy.
Tô Tiêu Thất bắt lấy quần áo họ: “Đừng chạy, cho ta mấy danh sách trùng sinh.”
Mặt đen của Hắc Vô Thường đen hơn đích nồi.
Mặt trắng của Bạch Vô Thường trắng hơn núi tuyết.
“Không được.”
“Tại Sao? Ngươi không giải quyết, họ liền biến thành lệ quỷ. Đến lúc đó hại nhiều người hơn cũng tính vào nhân quả của các ngươi.” Tô Tiêu Thất dụ dỗ: “Các ngươi không muốn leo lên vị trí cao hơn?”
“Biên chế của âm phủ cũng có cơ hội thăng chức chứ?”
“Xem thường âm phủ, vậy trên trời thì sao?”
“Làm quỷ không có lý tưởng, có khác gì cá muối?”
Không thể không nói.
Tô Tiêu Thất rất biết cách nắm bắt lòng người, cho dù là người hay quỷ, chỉ cần đi con đường biên chế này đều muốn lên vị trí cao hơn.
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau.
“Mấy cái?”
“Để cả nhà họ đều trở về báo thù đi.” Tô Tiêu Thất nhìn Dung Trăn một cái, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tôi nói này đại tướng quân Dung, nếu hoàng đế không ôn, chúng ta có phải nên đổi một hoàng đế khác?”
“Nếu thật sự không được thì tự mình lên luôn.”
Hắc Vô Thường bị dọa đến vội vàng bịt miệng Tô Tiêu Thất.
“Bà cô ơi, sao những gì nên nói hay không nên nói ngươi đều nói ra hết vậy?”
Tô Tiêu Thất lấy tay Hắc Vô Thường ra.
“Các ngươi không thấy ta nói đúng sao?”
Hắc Vô Thường lắc đầu, cái lưỡi bay lung tung.
Dung Tu chu đáo chỉnh thẳng cái lưỡi bị thắt nút của hắn ta: “Chú ơi, chậm chút.”
Hắc Vô Thường: “…”
Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.
Cũng có thể mở cửa sau cho thêm chút đồ.
“Năm cơ hội trùng sinh, cho ngươi cho ngươi cho ngươi hết.” Hắc Vô Thường cũng phục Tô Tiêu Thất này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-529.html.]
Tô Tiêu Thất híp mắt cười.
“Còn đợi gì nữa, trở về đi.” Tô Tiêu Thất sợ nhất Hắc Bạch Vô Thường lật lọng, vội kéo họ cùng đến thôn Cổ Mộ.
Chiến Bắc Hành: “…”
“Tiêu Thất, buổi tối có về không?”
Tô Tiêu Thất dịu dàng nói:
“Về.”
Dung Trăn chăm chú nhìn Chiến Bắc Hành một cái, rồi theo họ lên xe về cổ mộ.
Tăng lão và Tưởng Nhất Phàm ngồi co rút trong một góc.
Tài xế không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được từng trận gió lạnh.
“Bên ngoài nắng vậy, sao lại cảm thấy trong xe lạnh như vậy.”
Tăng lão: “…”
Hai con quỷ nghìn năm trong xe, cộng thêm Hắc Bạch Vô Thường, có thể không lạnh sao?
Tưởng Kiến Phương cũng không dám nói nhiều, bà ấy sợ rằng nếu bà ấy nói thêm vài câu nữa.
Nếu Hắc Bạch Vô Thường nhớ bà ấy, lúc rảnh rỗi liền tới câu hồn phách của bà ấy đi thì sao?
Hắc Bạch Vô Thường: ...?
Thực sự không đến nỗi.
Việc câu hồn, bọn họ là dân chuyên nghiệp đấy.
Đến bên cạnh ngôi mộ cổ.
Dung Trăn ngớ người ra, đây còn là nhà của ông ta nữa không?
Trời ơi, một cái hố thật to.
Ban đầu vẫn còn nghi ngờ, dù sao năm đó người vẽ phù văn cũng là quốc sư. Nhưng khi thấy cả gia đình mình đứng đầy đủ bên ngoài ngôi mộ cổ, biểu cảm đau khổ của ông ta đã thay đổi.
“Đại sư. Cô thực sự có thể đưa chúng tôi trở về sao?”
Trên khuôn mặt trắng bệch của Dung Tu đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Ba, chị Tiêu Thất rất giỏi.”
Cô có thể đưa cậu bé đi chơi, còn cho cậu bé ăn kẹo và bánh ngọt, chắc chắn là thuật sĩ giỏi nhất thế giới.
Tô Tiêu Thất cười nhìn Hắc Bạch Vô Thường.
“Tôi có thể.”