Lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Hoài nghi tôi lừa gạt sao?”
Bùa trong tay cô bay ra ngoài, bắt pháp quyết rồi niệm chú.
Một lá bùa biến thành mười mấy lá bùa, dừng ở trên người bọn họ.
“Đây là cái gì vậy?”
“Bùa gặp ma.”
Luôn có người luẩn quẩn trong lòng, muốn thấy quỷ trông như thế nào?
Tô Tiêu Thất chỉ vào người đang khóc phía trước: “Này. Mấy chàng trai phía sau muốn gặp em, sợ em cô đơn nên không thoải mái.”
Âm hồn trẻ con nhếch miệng cười, những người anh lớn này thật tốt.
Cậu bé lập tức, đưa tròng mắt vừa mới nghi ngờ Tô Tiêu Thất dán ở trước mặt chàng trai.
Chàng trai: “……”
Yên tĩnh một phút.
Có một cậu bé đứng ở chỗ rất xa, chỉ có tròng mắt tới trước mặt.
Hỏi mọi người có sợ không?
“Quỷ……”
“Mẹ ơi, quỷ……”
Chàng trai nhanh chân bỏ chạy.
Âm hồn trẻ con đuổi theo…
“Đừng đuổi theo tôi.”
“Anh ơi, anh đừng chạy. “ Âm hồn trẻ con theo đuổi không buông.
“Tại sao lại muốn cho tôi nhìn thấy cậu bé này vậy?”
Mọi người: “……”
Thật dọa người. Vì sao lại muốn cho bọn họ thấy cảnh tượng như vậy?
Đầu óc Tưởng Nhất Phàm đã không chuyển động, ánh mắt linh hoạt nhìn sang Tưởng Kiến Phương.
Chỉ thấy Tưởng Kiến Phương luôn nhát gan nhưng giờ phút này……
“Tiêu Thất, nữ quỷ này là phu nhân của một gia đình giàu có sao?” Tưởng Kiến Phương tỏ vẻ kinh ngạc: “Thật xinh đẹp. Khí chất rất tốt.”
“Ở thời hiện tại cũng là minh tinh điện ảnh. Chẳng qua kém một tí xíu so với Tiêu Thất nhà mình.”
“Ba đứa trẻ kia không lớn nữa sao?”
“Lớn nhất 11-12 tuổi nhỉ?”
Còn đang tò mò nhìn chằm chằm vào bọn họ thì thằng bé ngượng ngùng trả lời:
“Thím, cháu 13 tuổi.”
Tưởng Kiến Phương: “……”
“Trời ơi, trời ơi. Rất có lễ phép.”
Bà móc kẹo từ trong túi ra, vừa muốn chìa tay ra thì phát hiện đối phương là quỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-524.html.]
“Có thể ăn kẹo không?”
Tô Tiêu Thất cười nói:
“Có thể ăn.”
Những người khác trợn mắt há hốc mồm, Tô Tiêu Thất lấy mùi kẹo biến đổi xong thì đưa qua.
Mấy con quỷ còn đang khóc: “……”
Hít một hơi.
“Ăn ngon.”
Đuổi theo âm hồn trẻ con, vội vàng bay lại đây.
Cũng hít một hơi.
“Ăn rất ngon.”
Lão Tằng che lỗ tai lại, trong lòng tức tối chàng trai lắm miệng kia.
Tại sao lại muốn lắm miệng như vậy?
Làm ông ấy nghe toàn tiếng khóc.
Sau này làm sao ông còn đi khai quật mộ cổ được chứ?
Ngẫm nghĩ lại, chủ mộ ở trong mắt:
Một đám cướp tiến vào nhà mình, lấy lý do bảo vệ di vật, phá phách cướp bóc. Bản thân hoàn toàn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ dọn đồ vật của nhà mình đi.
Mặt khác lại còn chôn cất hài cốt của mình.
Chỉ suy nghĩ lại, đã muốn dậm chân.
Sau đó……Còn có thể đào xuống phía dưới không?
“Ai, ngay trước mặt chủ mộ, bọn họ cho rằng chúng ta là trộm đồ vật……”
Tô Tiêu Thất cười.
“Bọn họ cũng không phải thể nhìn, kết quả của những người dân trong thôn sau khi trở về là gì?”
“Là bởi vì bọn họ sao?”
Lão Tằng không dám dùng ngón tay của người trong nhà nữ quỷ, chỉ có thể dùng miệng nói.
Tô Tiêu Thất nhìn gia đình kia, không phải là lệ quỷ.
“Chủ mộ không muốn sinh mạng của bọn họ, chẳng qua là khi chôn cất người của bọn họ đã dùng trận pháp. Chỉ cần tiến vào trong trận pháp, tất nhiên sẽ bị đưa ra ngoài.”
“Điên rồi, lại chôn vùi tính mạng.”
Lão Tằng và Tưởng một phàm nhìn nhau.
Người trộm mộ điên rồi, lại c.h.ế.t trước mặt những người khác.
Giết gà dọa khỉ. So với việc c.h.ế.t trong cổ mộ, thì sợ hãi hơn nhiều.
Ở một bên nhân viên công tác sợ hãi nói:
“Cũng may người của chúng ta không có đi vào.”
Đối diện với nữ quỷ đang gào khóc: “Không phải người của các người không có vào. Là con của tôi nói mấy người không giống người xấu, cho nên dọa người của mấy người bỏ chạy.”