Mọi người: “……”
Liền…… Rất giống quảng cáo lừa bịp trên phố.
Nghe nói những người lừa bịp đó đều đi vào rồi. Tại sao cô còn ở bên ngoài?
Mọi người không tin. Tô Tiêu Thất cũng không giải thích.
“Trước tiên đưa tôi đi xem mộ cổ đi.”
“Được.”
Có chàng trai ủ rũ, nhìn người này còn không đáng tin cậy bằng người phụ nữ lớn tuổi kia, có thể giải quyết được phiền phức trước mắt không?
Tô Tiêu Thất cùng Tưởng Kiến Phương đi theo bọn họ vào vị trí của mộ cổ.
Ở sườn núi phía sau thôn. Có một mộ đá thật to.
Bên cạnh còn có một cái động, đoán chừng là người dân trong thôn đã đi vào động.
Trước mộ lập một bia mộ, trên đó viết mấy chữ Tô Tiêu Thất xem không hiểu.
Trong đó một vị học giả đã hơn 50 tuổi lão từng được Tưởng Nhất Phàm giới thiệu, chào hỏi Tô Tiêu Thất.
“Mộ cổ này rất kỳ quái. Người dân trong thôn đi vào thì mất mạng, mấy người học sinh của tôi đi vài bước thì đã bò ra ngoài.”
Trước đây lão Tằng từng là giáo sư khảo cổ tại Hoa đại.
Bây giờ giúp đỡ đơn vị đơn vị di tích văn hóa bảo vệ hiện vật.
“Không có cách nào để cạy ra, lại sợ phá hủy hiện vật trong mộ. Chúng ta chuẩn đi vào động trộm phía trước, nhìn động trộm hẳn là còn sót lại từ thời kỳ dân quốc.”
“Trước khi người dân trong thôn trở về tay không, người của chúng ta đi vào phát hiện không ổn, thì chạy nhanh ra.”
“Ra bên ngoài thì té xỉu.”
Lão Tằng một lòng nghiên cứu văn sử cổ, hai mắt phát ra ánh xanh khi nhìn thấy mộ cổ.
“Đồng chí, chúng tôi đi tìm thuật sĩ ở gần đây. Anh ta cúng bái hành lễ, cũng không có tác dụng gì.” Lão Tằng có ý tốt nhắc nhở Tô Tiêu Thất, dù sao thoạt nhìn cô gái này còn không lớn bằng cháu gái mình.
Tô Tiêu Thất không lên tiếng. Trước tiên đi một vòng xung quanh phần mộ.
Cô hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Phía trên này khắc phù văn, dùng trận pháp bảo vệ toàn bộ mộ.”
“Khiếp sợ người sống cùng tai họa. Không cho người đi vào.” Tô Tiêu Thất liếc mắt một cái thì nhìn ra, người trong mộ c.h.ế.t rất thảm, người xây dựng phần mộ sợ hãi người chủ mộ đi ra báo thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-522.html.]
Dứt khoát dùng trận pháp bao vây bọn họ.
Lão Tằng theo hướng ngón tay Tô Tiêu Thất, tìm được bốn phù văn ở bốn hướng đông tây nam bắc.
Ông ấy tinh tế nhìn xuống, nhíu chặt mày.
“Đúng thật là phù văn, lẽ nào những phù văn này không cho người của chúng ta đi vào? Nhưng vì sao lại muốn lấy mạng người chứ?”
Ông ấy không hiểu.
“Không cho người sống đi vào trộm thi thể. Cũng không cho đồ vật bên trong đi ra.”
Nghe vậy……
Mọi người sợ ngây người. Khí lạnh từ trên đầu toát ra.
Không tự chủ được nhìn về phía mộ cổ.
Đồ vật bên trong là gì?
Bọn họ không nghĩ nháy mắt đã hiểu ra……
Tưởng Kiến Phương vừa nghe, bên trong có cái gì. Lập tức lôi kéo Tô Tiêu Thất đi: “Con chó Tưởng Nhất Phàm này, sao cậu dám tới chỗ nguy hiểm như vậy. Trở về tôi phải nói cho chú, đánh c.h.ế.t Tưởng Nhất Phàm.”
Đánh không lại, thì đi tố cáo.
Tưởng Nhất Phàm: “……”
Cháu à, đều là người lớn rồi rồi?
Còn tố cáo?
“Nhà chúng ta không thiếu tiền, không kiếm số tiền này. Tiền Bắc Hành, kiếm được đều cho con, mẹ đưa tiền lương của ba cho con.” Tưởng Kiến Phương sợ Tô Tiêu Thất vì tiền, mà đẩy mình vào nguy hiểm.
Tưởng Nhất Phàm ở một bên nói:
“Tiêu Thất. Mẹ cháu nói đúng, cho dù không giải quyết được.”
Anh ta cũng không muốn tuổi đã cao, còn bị ông già nhà mình cầm gậy gộc đuổi đánh nửa con phố.
Còn nữa, cũng không thể để mộ cổ. Lại liên lụy thêm mấy mạng người.
Nhiều người trong làng c.h.ế.t như vậy, đoàn trộm mộ lúc trước đoán chừng đã bị tiêu diệt.
Tô Tiêu Thất xua tay.