“Anh nhanh đến đơn vị đi. Ngày đầu tiên đừng nên đến trễ.” Cô sợ Chiến Bắc Hành nói thêm gì nữa, vội vàng đẩy anh đi ra ngoài.
Chờ Chiến Bắc Hành rời đi.
Tô Tiêu Thất xuóng lầu, thấy ông lão đã đến nhà ngồi.
Ông lão mặc Tôn Trung Sơn, đeo một cặp kính, dáng vẻ nho nhã rất có học.
“Tiểu Thất, đây là cậu họ Tưởng Nhất Phàm của con, làm ở cục văn vật Bắc Kinh.” Tưởng Kiến Phương nhanh chóng giới thiệu.
Tô Tiêu Thấy nhớ mấy năm nay quốc giao khai quật được mấ thứ náo động giới văn vật.
Ví dụ như: Lăng mộ Mawangdui, lăng Tần Thủy Hoàng, di tích Ngô Thành...
Nhỏ càng không cần phải nói.
Thuộc về vừa phá bốn cũ vừa khai quật cổ mộ.
Cũng là một trong thời đại trộm mộ ngang ngược nhất.
“Cậu họ.”
Tô Tiêu Thất ngồi xuống, mẹ Ngôn bưng trà tới.
“Trà hoa lài đây.”
“Cảm ơn mẹ Ngôn.” Tô Tiêu Thất thích mùi thơm nồng của trà này.
Tưởng Nhất Phàm ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt tươi cười: “Vốn đầu năm đã muốn đến tìm cháu, nhưng mẹ cháu nói để qua năm mới.”
Mặt ông ta đầy bi thương kể:
“Lân cận huyện phát hiện một ngôi mộ cổ. Bên bọn cây liên lạc với đội khảo cổ, đội khảo cổ rất hứng thú làm một cuộc khai quật cứu hộ.”
Tô Tiêu Thất: “. . .”
“Đào phần một người ta, còn kêu là cứu hộ?”
Tưởng Nhất Phàm: “. . .” Đứa nhỏ này há miệng, đúng là như d.a.o sắt vậy.
“Tiểu Thất, cháu cũng biết. Cục văn cật bọn cậu coi trọng nhất là bảo vệ văn vật. Đây là người trong thôn vào rừng làm rẫy mới phát hiện.”
“Đồng chí cấp dưới đơn vị văn vật báo cáo, lân cận đều là mấy ngôi mộ cổ. Thôn dân tiến vào hai nơi, nói là chỉ khai quật được chén và lọ đã vỡ, không có gì khác cả.”
“Nhưng có một ngôi mộ cổ không vào được.”
Cục văn vật không có nhiều hứng thú với mộ cổ đã khai quật.
Chỉ cần theo dõi thôn dân, sớm muộn sẽ lục ra những đồ cổ đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-520.html.]
Mộ cổ không thể đi vào kia mới đáng giá.
Tô Tiêu Thất tò mò: “Không vào được?”
“Phải. Có thôn dân đi vào, nhưng không tìm được gì. Có điều hai ba ngày sau khi về nhà đã tắt thở.” Tưởng Nhất Phàm cũng không hiểu, nghe nói dáng vẻ của thôn dân đó c.h.ế.t rất thê thảm.
Vừa về đến nhà là nổi điên, không ngừng đập đầu vào tưởng.
Trong miệng nói mấy lời điên khùng.
Nhóm khảo cổ cũng lần đầu tiên gặp phải chuyện quái lạ như vậy, người đi vào đều nổi điên nói mê sảng, rồi chết.
Người không vào được thì lởn vởn ở bên ngoài.
Lãnh đạo cục văn vật quyết tâm tìm cách.
Lệnh cấp dưới tìm người đi vào.
“Tiểu Thất. Cậu cũng không muốn làm phiền cháu, có điều bên trên lệnh bọn cậu không tiếc giá nào gánh lấy khó khăn này.” Tưởng Nhất Phàm thở dài: “Chuyện này rất quan trọng. Đã tám bảy thôn dân c.h.ế.t rồi.”
“Mọi người đồn rằng trong mộ cổ đều là châu báu ngọc ngà.”
Người vì tiền mà c.h.ế.t chim vì thức ăn mà vong.
Từ cổ chí kim đã như vậy.
Tô Tiêu Thất trầm tư hồi lâu, mới ngẩng đầu nói:
“Có thể, chủ nhân cổ mộ ở rất thoải mái, không muốn chuyển nhà, chuyện của các cậu giống kiểu cưỡng ép phá bỏ.”
“Còn không cho phí an cư sau khi cưỡng ép phá bỏ.”
Tháo xong...
Còn móc sạch của cải người ta.
Thi thể thì tùy tiện ném đi.
Tưởng Nhất Phàm thấy vậy, cũng không quá ép cô nữa: “Nếu phạm phải kiêng kỵ, vậy cháu không cần giúp bọn cậu đâu. Cậu đi tìm mấy thuật sĩ khác xem thử.”
Ông ấy rất ấn tượng Tô Tiêu Thất, toàn bộ đều đến từ sự sùng bái của Tưởng Kiến Phương.
Nhắc tới con dâu, mắt bà ấy liền sáng lên.
Ông ấy biết một số đại sư huyền học không nhúc tay vào khảo cổ mộ cổ.
Bất kể là trộm mộ hay là khảo cổ, đều là đào phần mộ người ta lên.
Dựa theo giải thích vài người là:
Chuyện thất đức.