Để cô nhìn chút mùa xuân của Bắc Kinh.
Tô Tiêu Thất bận ôm Đại Hắc ra ngoài cùng các cô.
Mấy cô gái ríu rít suốt dọc đường.
Đến công viên lân cận.
Diêu Thuấn Hoa mua kẹo hồ lô: “Tiêu Thất. Nước đường trên cây kẹo hồ lô đó nhiều này.”
Tô Tiêu Thất nhận lấy cắn một miếng lớn, ngọt ngào đến ê ẩm, ăn rất ngon.
“Chị dâu cả, chị không thể thiên vị Tiểu Thất. Em cũng muốn.” Trương Tường cười tiến lại.
Tô Tiêu Thất đưa kẹo hồ lô của mình đến trước mặt cô ấy.
“Chị dâu tư ăn đi.”
Trương Tường cười cắn một miếng.
Đang lúc mọi người nói cười thì Tô Tiêu Thất thấy một bóng người quen thuộc.
Người phụ nữ đi qua trong đám đông trước mặt rất giống Tiểu Nhu, tuy nhiên cô ấy là đội viên của đội sản xuất, muốn tới Bắc Kinh thì không dễ.
Khi cô muốn nhìn rõ hơn.
Đối phương đã hòa vào trong đám người không thấy đâu, ngoại hình của Tiểu Nhu để lại cho Tô Tiêu Thất ấn tượng sâu sắc.
Cô không chắc bản thân có nhìn lộn không.
Thầm nghĩ trong lòng Tiểu Nhu đến Bắc Kinh làm gì nhỉ?
Còn có thể lấy được giấy thông hành.
Ban đầu ở đại đội nhà họ Chiến, cô ấy đã muốn gây chuyện, chỉ là không có cơ hội.
Không biết có ý gì với Chiến Bắc Hành nữa?
Phạm Nguyệt Hoa thấy Tô Tiêu Thất ngẩn người nhìn chằm chằm đám người trước mặt, thắc mắc:
“Em dâu, em nhìn gì vậy?”
“Hình như em thấy người quen. Nhưng mà không chắc lắm.”
Phạm Nguyệt Hoa kỳ quái nhìn cô: “Em có người quen ở Bắc Kinh hả?”
Tô Tiêu Thất lắc đầu.
“Không, là người ở đại đội nhà họ Chiến. Có một cô gái có ý với Bắc Hành.”
Phạm Nguyệt Hoa lẩm bẩm:
“Không dễ gì đến Bắc Kinh đâu.”
Trong lòng Tô Tiêu Thất cười một tiếng, chắc là nhìn lầm rồi. Chỉ bằng một con mắt thì không xác định là Tiểu Nhu được.
Mùa xuân chính là thời điểm ăn uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-519.html.]
Nhóm Tô Tiêu Thất lại đến nhà ông nội một chuyến.
Ông nội Chiến hỏi cô chuyện liên quan tới nhà bác Thôi. Lời trong ý ngoài, đều là Tô Tiêu Thất có thể không quản đối phương có tin không, mà làm pháp để gia đình họ bình an vô sự trước.
Bị Tô Tiêu Thất từ chối.
Cô đã cho bùa hộ mạng, giữ được tính mạng cho đối phương.
Nhưng chỉ có lần này.
Không thể không vì ý muốn đối phương, cưỡng ép tiến vào nhân quả người khác.
“Ông nội. Lời hay khó khuyên quỷ chết, người khác tự tìm chết, cháu còn phải kéo không buông tay.” Tô Tiêu Thất lắc đầu như trống lắc: “Đây không phải tác phong làm việc của cháu.”
“Mỗi nghề đều có quy tắc bất thành văn, cháu cũng không thể phá hủy quy tắc được.”
Chiến Bắc Hành cũng không muốn Tô Tiêu Thất tham gia vào nhân quả của người khác.
Anh lấy cô dẫn Tô Tiêu Thất rời đi.
Về đến nhà.
Thì gia đình Thịnh Thiên Tứ tới chúc tết.
Tiếp theo là cả nhà Hoắc Bắc Sam.
Đến khi Chiếc Bắc Hành đến đơn vị mới báo cáo, anh an toàn tiến vào đơn vị đi làm.
Sáng sớm Tô Tiêu Thất để anh nói chuyện với sư tổ rất nhiều.
Bản thân ở bên cạnh lẩm bẩm:
“Các vị sư tổ, hãy phù hộ Bắc Hành bình an.”
“Còn chuyện Vu Y thần điện rốt cuộc là gì? Phản ứng của các người và hắc bạch vô thường đều rất kì lạ nhé?” Nhớ tới chuyện này, Tô Tiêu Thất nổi giận trong bụng.
108 vị sư tổ nhà mình chẳng lẽ không thắng nổi Vu Y thần điện?
Quá yếu gà...
Bài vị sư tổ đã đổ xuống.
Xuống cấp...
Chiến Bắc Hành: “... ?”
“Có phải anh nói sai câu nào rồi không?”
Tô Tiêu Thất dọn xong bài vị: “Không phải vấn đề của anh. Là em mất hứng chê họ quá yếu gà, sợ những thứ Vu Y thần điện kia nhảy sang Lương Tiểu Sửu.”
Chiến Bắc Hành: “...”
“Tiểu Thất, em phải chú ý an toàn.”
Tô Tiêu Thất chủ động nhanh chóng gật đầu, nhưng không quá để tâm.
“Biết rồi.”