Lâm Ngạo Tuyết cảm thấy sợ hãi trong lòng: “Tôi không có.”
“Tô Tiêu Thất.”
Cô ấy hốt hoảng, gọi tên Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất cầm la bàn trong tay, đứng ở trước mặt bọn họ. “Chút tài mọn, một tà vật không ra sao, cũng dám giả mạo chiến sĩ Hoa Quốc sao?”
Tà vật thấy Tô Tiêu Thất nhìn rõ kỹ xảo của mình.
Đôi mắt toát ra khí đen u ám: “Lại là cô? Tại sao lại muốn đối đầu với Vu Y thần điện chứ?”
Tô Tiêu Thất cười lạnh:
“Bổn đại sư không quen nhìn và chơi đùa cùng những thứ rác rưởi này.”
Tà vật khôi phục diện mạo ban đầu, hai con ngươi màu đỏ hiện lên bất thường trên khuôn mặt đen tối.
Trên người hắn toát ra khí đen.
Khí đen đi đến nơi nào, thì phá hủy tất cả dễ như trở bàn tay.
Tô Tiêu Thất: “……”
Những con quỷ này, có thể làm ra mọi thủ đoạn, đi ngược lại với ý muốn của mình……
Cô tiện tay lấy ra phù sấm sét nâng cao, dán phía trên tà vật.
Tô Tiêu Thất xông tới, túm tà vật hung hăng nện ở trên mặt đất.
“Cho mày kiêu ngạo.”
Lại đập……
“Cho mày tự cao.”
Ô ô ô…… Khí đen của tà vật không có cách nào làm gì được Tô Tiêu Thất.
Đáy lòng tà vật sinh ra khủng khoảng, rất không có đạo lý.
Thuật sĩ dù mạnh mẽ đi nữa, cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hắc khí, nhưng sao người đàn bà này không sợ chút nào thế.
Hoàn toàn không nhìn thấy mặt nó, tuy nhiên vẫn khiến người ta cảm nhận rõ là nó đang sợ hãi.
“Tha mạng.” Tà vật hô đứt quãng.
Tô Tiêu Thất: “. . .”
“Một đứa yếu gà.”
“Đưa tao một nghìn tệ, tao tha cho mày.”
Tà vật: “. . . ?”
Nó là một tà vật vào trong giấc mơ con người, đi đâu tìm một nghìn tệ. “Đại sư, cô có thể đừng treo hai chữ tiền ở cửa miệng được không.”
“Hừ. Tiến có thể làm người ta vui vẻ đó.”
Tô Tiêu Thất ra chiêu ác hơn.
Tao đập...
Tao đập nữa...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-516.html.]
Tao đập đập đập...
Tà vật hoàn toàn biến dạng.
Đập mệt rồi, Tô Tiêu Thất thở hổn hển thở ra một hơi.
“Không trả tiền cũng được. Mày đưa cho tao chỗ tốt đi.” Cô chậm rãi vỗ tay.
Lâm Ngạo Tuyết ở một bên trợn mắt há mồm.
Tô Tiêu Thất châm chọc:
“Mày quỳ xuống dập đầu ba cái với Lâm Ngạo Tuyết. Nói cho tao biết hang ổ của bọn mày ở đâu, tao sẽ thông báo cho người khác thu hồn thi thay mày.”
Tà vật bị đập vào thành cầu.
Giọng nói châm chọc của Tô Tiêu Thấy truyền vào tai nó.
Tràn đầy đùa cợt và khinh thường.
Tà vật chỉ muốn chạy trốn, thể lực nó chống đỡ hết nổi rồi.
Hồn thể ngày càng mơ hồ.
Đang lúc sinh tử.
Tà vật thấy được Lâm Ngạo Tuyết đứng cách đó không xa, trực tiếp đi qua kéo cô ấy ngăn ở trước mặt.
“Đừng động. Nếu không tôi g.i.ế.c hồn thể ả.”
Tô Tiêu Thất cười lạnh.
Hai tay bắt pháp quyết, ném bùa sấm sét ra ngoài.
Nổ tung tà vật đến lông còn chẳng còn.
Tô Tiêu Thất tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, nghiêm giọng mắng:
“Ranh con ngỗ ngược. Chẳng có ích gì cả.”
Lâm Ngạo Tuyết: “...”
“Tiêu Thất, tên súc sinh đó dám lấy tôi uy h.i.ế.p cô.”
“Yên tâm, không uy h.i.ế.p tôi được đâu.” Tô Tiêu Thất an ủi Lâm Ngạo Tuyết.
“Chị họ, cô muốn đi gặp lại những chiến sĩ đã từng cùng cô vượt qua sông Áp Lục không?” Đáy mắt Tô Tiêu Thất thấp thoáng ý cười, những ánh sáng thích núp trong bóng tôi thể thấy được.
Cô đánh tan từng cái một.
Một ngày nào đó cô sẽ hủy diệt sạch Vu Y thần điện.
“Muốn.” Lâm Ngọa Tuyết cắn răng.
“Vậy tôi dẫn cô quay lại.”
Tay ngọc Tô Tiêu Thất vung lên, thiếp lập một vòng tròn, vây Chiến Bắc Hành và Chiến Bắc Anh vào trong vòng tròn đó.
Bắt pháp quyết niệm chú:
“Sư tổ gia, thuấn di.”
Kim quang chợt léo, ánh sáng đưa các cô đến Bắc Cao Lệ.
Một nơi núi lớn trùng điệp sâu hun hút.