“Ba, vậy phải làm sao bây giờ?” Chiến Dân Đức nhíu mày.
“Vẫn là để lão nhị đi thôi.” Chiến Minh Chiếu bĩu môi với Chiến Dân Đông: “Cậu có quan hệ tốt với Thôi Hướng Đông. Cậu đi nhắc nhở bọn họ, tranh thủ để cho bọn họ tìm Tiêu Thất để hóa giải việc này.”
“Tiêu Thất. Cháu không thể tự mình giải quyết việc này một cách lặng lẽ sao?” Khuôn mặt già nua của ông Chiến tràn đầy sự lo lắng.
Không đợi Tô Tiêu Thất nói chuyện.
Chiến Bắc Hành đã mở miệng từ chối:
“Ông. Người trong cuộc không muốn, nhân quả sẽ tính trên người Tiêu Thất.”
Ông Chiến há miệng, trầm mặc.
Lời hay khó khuyên quỷ muốn chết……
Chỉ có thể để lão nhị đi theo nói một tiếng với cái tên Thôi Hướng Đông ngốc nghếch đó.
Tô Tiêu Thất không muốn ở lại nữa.
Cô đứng dậy chào tạm biệt ông Chiến, nói phải đi về.
Chiến Bắc Hành cũng đi ra ngoài theo cô.
Hai người đi tới bên ngoài, Chiến Bắc Anh cùng Lâm Ngạo Tuyết đã đợi hai người.
“Anh họ, anh cũng đến đó à?” Lâm Ngạo Tuyết dò hỏi.
“Ừ, anh cũng sẽ tới.” Tô Tiêu Thất lên tiếng.
Chiến Bắc Hành đi tới nói một tiếng với Tưởng Kiến Phương, theo Tô Tiêu Thất đi tới nhà Lâm Ngạo Tuyết.
Lâm Ngạo Tuyết không ở cùng một chỗ với cha mẹ, cô ở trong phòng đơn vị phân phó.
Phòng của Sở y tế ở đều là là nhà ngang kiểu cũ. Lâm ngạo tuyết ở lầu hai.
Bốn người ở trong nhà, chờ đến khi trời tối.
Tô Tiêu Thất kéo toàn bộ rèm cửa trong phòng lên.
Trong phòng, trở nên đen tối.
Cô để Lâm Ngạo Tuyết nằm ở trên giường.
Lâm Ngạo Tuyết có chút sợ hãi: “Tiêu thất. Tôi không nằm ngủ được thì làm sao bây giờ?”
“Không sợ, có tôi ở đây.”
Lâm Ngạo Tuyết ngoan ngoãn nằm xuống.
Tô Tiêu Thất dán một lá bùa lên, cô ấy lập tức tiến vào mộng đẹp.
Tô Tiêu Thất lấy bài vị sư tổ ra, đặt lư hương vào đúng chỗ. Cắm ba nén hương vào trong lư hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-515.html.]
“Sư tổ. Chuyện liên quan đến các quân tình nguyện ở nước ngoài, mọi người cũng không thể cản trở chúng con. Nếu không, mỗi ngày con sẽ khóc c.h.ế.t mọi người.”
Khẩn cầu vài câu. Lại uy h.i.ế.p vài câu, Tô Tiêu Thất là hiểu được sự đắn đo của sư tổ.
Chiến Bắc Hành cùng Chiến Bắc Anh không dám nhiều lời.
Ngừng thở. Yên tĩnh nghe động tĩnh xung quanh.
Tô Tiêu Thất dán bùa quỷ cho hai người bọn họ.
Cô cầm mâm bát quái, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió nhè nhẹ.
Tô Tiêu Thất khẽ đọc vài câu thần chú, thần chú càng nhanh hơn.
Mâm bát quái càng sáng lên. Ánh sáng càng ngày càng sáng, một lát sau, đột nhiên dừng lại.
Lâm Ngạo Tuyết đi trên đường phố yên tĩnh không có bóng người, mùa đông giá rét đặc biệt lạnh.
Cô ấy khép lại áo bông ở trên người.
Bước đi nhanh hơn, không tìm thấy mấy người Tô Tiêu Thất, trong lòng có chút hoảng loạn.
Ở cuối phố, có một tiệm mì.
Người bán mì là một người trung niên, làn da ngăm đen dáng người nhỏ gầy.
“Cô gái, muốn một chén mì sao?”
Lâm Ngạo Tuyết đứng ở phía trước quán: “Có mì cay thành đô không?”
“Có. Tay nghề gia truyền, mì cay thành đô tôi làm là ngon nhất.”
“Muốn một chén.”
Lâm Ngạo Tuyết ngồi xuống, chờ đến khi bàn ăn được dọn ra. Cô ấy nhìn thấy đối diện có một hình bóng quen thuộc, là chiến binh nhỏ năm đó muốn ăn một miếng mì cay thành đô.
Thậm chí Lâm Ngạo Tuyết cũng không biết tên của anh là gì.
“Chị.” Chiến binh nhỏ cười.
“Mì cay thành đô ăn ngon không?”
Lâm Ngạo Tuyết đẩy mì cay thành đô về phía anh ta: “Cậu ăn đi.”
Chiến binh nhỏ ngồi xuống.
Trong tay cầm một đôi đũa: “Chị, chúng ta cùng nhau ăn.”
“Được.”
Chiến binh nhỏ ăn một miếng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên dữ tợn trông rất đáng sợ.
“Chị. Vì sao chị muốn hại tôi?”