“Tôi biết, anh ấy là người tốt. Tôi còn không có đi Tứ Xuyên ăn một chén mì cay thành đô.” Tuy rằng không ăn qua, theo bản năng Lâm Ngạo Tuyết cho rằng đó là mì ăn ngon nhất trần đời.
Cô ấy nhớ rõ chiến binh nhỏ đã nói, nhưng không có nói chuyện yêu đương.
Ngoài mẹ ra chưa từng được một người phụ nữ nào ôm lấy, một lần Lâm Ngạo Tuyết hôn lên đôi mắt của chiến binh nhỏ và nửa bên môi lạnh băng.
“Tiêu Thất, Bắc Anh, Ngạo Tuyết.”
Tưởng Kiến Phương vui vẻ đứng ở trong sân kêu bọn họ: “Ăn cơm.”
“Chúng ta đi qua.”
Ba người lặng lẽ lau chùi trên mặt, lộ ra nụ cười.
“Mẹ. Mẹ về phòng trước đi, bên ngoài lạnh lắm.” Tô Tiêu Thất thầm thích bà mẹ chồng này.
Vì cô, Tưởng Kiến Phương dám đối đầu với chị dâu không biết nói lý lẽ.
“Mẹ đi cắt mấy nhành hoa mai trước.”
Tưởng Kiến Phương lấy kéo cắt mấy nhành hoa mai ở trong sân.
Bà ấy đi vào trong phòng cầm bình rỗng, cắm hoa mai ở bên trong.
Đặt ở trên bàn nơi Tô Tiêu Thất và mọi người đang ăn cơm.
Khiến trong phòng thêm sắc xuân và ấm áp.
Ăn cơm trưa xong.
Ông Chiến kêu mấy người con trai của mình lại, kêu Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành qua.
Vài người cùng nhau đi tới thư phòng.
Chiến Minh Ngọc cảm thấy bất mãn.
“Thật là lạ, sao ông lại tránh mặt mình vậy? Kêu Bắc Hành còn chưa tính, một người đàn bà như cháu dâu thì được xem là gì chứ?”
Tưởng Kiến Phương đặt bình tráng men thật mạnh lên bàn.
“Cô còn không thể tự mình hiểu được sao? Tất nhiên ông không muốn nhìn cô, cho nên mới không gặp cô.”
“Cô bớt mở miệng thì lại phun cứt đi.”
“Tiêu Thất nhà tôi là phụ nữ, thì cô không phải là phụ nữ sao?”
Tưởng Kiến Phương mở miệng, là mười phần hỏa lực.
“Tôi thấy cô dựa vào cha mẹ, còn không bằng Tiêu Thất nhà tôi.”
“Thứ gì vậy?”
Trong phòng, hoàn toàn yên tĩnh.
Mấy chị em dâu đều khiếp sợ Tưởng Kiến Phương.
Chiến Minh Ngọc: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-514.html.]
“Tưởng Kiến Phương, lá gan của bà lớn nhỉ? Dám gọi tôi.”
“Ai cho bà lá gan đó.”
Tưởng Kiến Phương bĩu môi không để lại chút dấu vết nào: “Nhà mẹ đẻ của tôi không thể so với Chiến gia. Nhưng bàn về đánh nhau, cũng không thua kém ai.”
“Cô dám ức h.i.ế.p con dâu của tôi, tôi có thể kêu chị dâu mắng c.h.ế.t cô.”
Hừ……
Ai sợ ai?
Dù sao Tiêu Thất đã nói: Tín ngưỡng của sư tổ chính là nhìn ai không vừa mắt thì g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Bà nghe sư tổ nói.
Sư tổ:……? Chưa từng nói lời này.
Chiến Minh Ngọc bị nghẹn gần chết. Tức giận chỉ về phía bà ấy nhưng hồi lâu cũng không nói nên lời.
*
Trong thư phòng.
Ông Chiến nghiêm túc dò hỏi Tô Tiêu Thất, về sự việc nhà họ Chiến cùng nhà họ Thôi là chiến hữu cũ của ông.
Trước khi ăn cơm, Chiến Dân Đức kể lại những lời Tô Tiêu Thất nói cho ông ấy nghe.
“Tiêu Thất. Con nói thật sao?”
Tô Tiêu Thất gật đầu: “Cho tới bây giờ, lời nói là sự thật.”
Chiến Minh Chiếu cũng là con trai cả của Chiến gia, mắt nheo lại. “Tất cả thành sự thật à?”
Tô Tiêu Thất lắc đầu: “Cũng không có.”
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô giải thích:
“Đại đa số đã được hóa giải.”
Chiến Minh Chiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Có thể hóa giải thì tốt rồi.”
Tô Tiêu Thất nói hoàn cảnh khó khăn trước mắt của Chiến gia cho mọi người, đồng thời nói rằng trong vòng 3 ngày Thôi gia sẽ có người chết.
Tết đến.
Chạy tới nhà người ta nói một câu: Trong vòng 3 ngày nhà của họ sẽ có người chết.
Đoán chừng sẽ bị người ta lấy cây búa ra đánh.
Mấy người anh em của Chiến Minh Chiếu cũng không dám đi, đồng thời nhìn về phía ông Chiến.
Ông Chiến: “……”
“Mọi người nhìn tôi làm cái gì? Lão Thôi không tin quỷ thần.”
Cho dù là chiến hữu cũ, nhưng trước đây ai cũng từng bị lão Thôi tát mấy cái.