Chiến Bắc Anh cau mày: “Người nhà chúng ta không tiếp xúc với cái này.”
“Vốn dĩ cả đời nhà họ Chiến có thể Phú Quý, bây giờ bị tử khí quấn quanh kéo dài không đứt.”
“Chị họ Ngạo Tuyết, tôi tính ra tới chị sẽ đột tử.”
Lâm Ngạo Tuyết hơi há mồm, cuối cùng cũng không nói gì.
Chiến Bắc Anh vội mở miệng:
“Tiêu thất. Có cách hóa giải không?”
Tô Tiêu Thất gật gật đầu: “Đêm nay tôi tới nhà của chị họ Ngạo Tuyết.”
Tà vật đi vào giấc mộng, dệt một giấc mơ khiến Lâm Ngạo Tuyết trầm mê.
Tiêu hao dương khí của cô ấy, tựa như hộp Pandora, bắt đầu từ cô ấy, con cháu nhà họ Chiến, từng người đều xảy ra chuyện.
Nếu là tà vật đi vào giấc mơ phải vào giấc mơ của cô ấy.
Lâm Ngạo Tuyết chần chờ.
“Tôi không tin anh ta là người xấu.”
Lâm Ngạo Tuyết kể lại chuyện xưa của mình.
Lâm Ngạo Tuyết đã 38 tuổi vẫn chưa kết hôn, đến nay cô độc một mình.
Năm 1952.
Hưởng ứng sự kêu gọi của quốc gia, làm vệ sinh viên ở đội chữa bệnh.
Lâm Ngạo Tuyết cùng những tình nguyện viên nhiệt huyết cùng nhau vượt qua Áp Lục Giang đến bắc Cao Ly.
Thời tiết ở Bắc Cao Ly rét lạnh.
Quần áo chống lạnh của các chiến sĩ không đủ, lại không hiểu biết địa thế.
Thương vong thảm trọng.
Lần đầu tiên Lâm Ngạo Tuyết cảm nhận được sự tàn Khốc của chiến trường.
Trong một lần đội chữa bệnh lại không ngủ không nghỉ cứu người.
Năm cô ấy 17 tuổi, gặp một binh sĩ đến từ Tứ Xuyên.
Trên mặt anh ta đầy vết bẩn, một chân bị đứt lìa.
Trên người đều là thịt nát khi bị nổ bay.
Nửa bên mặt má lộ ra lợi cùng xương cốt.
Chiến binh nhỏ dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Lâm Ngạo Tuyết.
“Đi cứu chiến sĩ khác đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-513.html.]
Lâm Ngạo Tuyết lắc đầu, chỉ là vuốt bàn tay lạnh lẽo của anh ta.
“Cậu lạnh không?”
“Thật lạnh, thật lạnh.” ý thức của chiến binh nhỏ có chút mơ hồ.
“Tôi muốn về tới quê nhà. Mẹ tôi làm mì cay thành đô rất ngon, chị đã ăn qua mì cay thành đô chưa?”
Từng viên nước mắt của Lâm Ngạo Tuyết dừng ở trên mặt chiến binh nhỏ.
“Không có.”
Chiến binh nhỏ nghẹn ngào:
“Thật muốn ăn một chén mì cay thành đô.”
“Cậu kiên trì, chờ cậu khỏe lại về đến quê nhà, mời tôi ăn mì cay thành đô.” Lâm Ngạo Tuyết khóc không thành tiếng.
Chiến binh nhỏ nhỏ giọng hô đau.
“Chị ơi, tôi thật lạnh. Chị có thể ôm tôi một cái không?” đồng tử của chiến binh nhỏ dần dần mở rộng.
Lâm Ngạo Tuyết không quan tâm đến thịt nát trên người anh ta.
Ôm chặt lấy anh ta, nhẹ nhàng hôn đôi mắt chiến binh nhỏ.
Chiến binh nhỏ lộ ra một cái tươi cười…… Sinh mệnh anh ta vĩnh viễn dừng ở cái mùa đông đó.
Lâm Ngạo Tuyết thậm chí không kịp ôm anh ta một cái, lại muốn đè nén xuống sự khó chịu trong lòng, đi cứu những người bệnh khác.
Chờ cô ấy từ bắc Cao Ly trở về.
Tiến vào công tác ở hệ thống y tế Bắc Kinh, lại không sao quên được chiến binh nhỏ muốn ăn mì cay thành đô.
Cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, ba người Tô Tiêu Thất đã rơi nước mắt.
Cô nhớ rõ mười chín vạn tám nghìn chiến hồn, vĩnh viễn ở lại bên kia.
“Chị, không phải anh ta.”
Tô Tiêu Thất lau nước mắt trên mặt.
Bọn họ giống như Nho sinh vậy, nhìn cuộc đời rồi vui buồn.
Lại vẫn như cũ sẽ bị những chiến hồn hồn nhiên này xúc động.
Lâm Ngạo Tuyết cứng họng:
“Không phải sao?”
“Ừm. Quân hồn Hoa Quốc sẽ không làm tổn thương chúng ta. Đó là tà vật biết khúc mắc của cô, sẽ đi vào giấc mộng hóa thành bộ dáng của anh ta quấy nhiễu tâm trí của cô.” Tô Tiêu Thất thu hồi ánh mắt.
Lâm Ngạo Tuyết không sợ chết. So với vị chiến sĩ kia cô ấy đã sống lâu hơn mười hai mươi năm.
Nghĩ đến đây, lộ ra ý cười tỏ ý đã hiểu.