“Anh Năm chị dâu năm trở về. Có điều yêu cầu cũng bình thường.”
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người dừng trên người Chiến Bắc Hành và tô tiêu tất.
“Hừ. Rốt cuộc là nha đầu ở nông thôn, gả cho nhà họ Chiến chúng ta ở Bắc Kinh, khoe khoang không biết mình họ gì.” Chiến Minh Ngọc là chị cả nhà họ Chiến, ở đơn vị cũng hấp tấp không bán hai giá.
Thích nhất người khác tâng bốc cô ta.
Quan hệ giữa Chiến Bắc Tú bà cô ta rất tốt.
Nhìn không quen nha đầu xuất thân nông thôn như Tô Tiêu Thất.
Tưởng Kiến Phương chưa bao giờ dám cãi nhau với chị chồng, lúc này lại cười lạnh:
“Mộ tổ tiên của nhà họ Chiến khói đặc cuồn cuộn, các người biết vì cái gì sao?”
“Vì cái gì?” Mọi người thắc mắc.
“Bởi vì Tiêu Thất vào cửa nhà họ Chiến. Lão tổ tông mang ơn đội nghĩa, nhà họ Chiến Cuối cùng cũng có tiền đồ.” Tưởng Kiến Phương tâm tự nhiên cho rằng con dâu mình tốt nhất.
Đáy mắt Chiến Bắc Tú phiếm hồng, cắn môi. “Mẹ, nỗ lực của mấy thế hệ nhà họ Chiến chúng ta. Liên quan gì tới chị dâu năm?”
Vừa bắt đầu cô ấy cũng không phản đối nhận thân.
Cho rằng có thêm hai người cưng chiều cô ấy, ai biết mọi người đều đặt ánh mắt lên Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất.
Cô ấy không muốn.
Tưởng Kiến Phương thất vọng tột đỉnh.
“Đương nhiên là có quan hệ. Chỉ là con mắt mù tim cũng mù.”
Chiến Minh Ngọc đau lông Chiến Bắc Tú, muốn mở miệng nói chuyện, lại bị ông Chiến ngăn cản.
“Minh ngọc, con làm cô lớn thì phải có bộ dáng của trưởng bối. Hôm nay là ngày đầu tiên hai vợ chồng Bắc Hành trở về, đừng dọa bọn họ.” Chiến gia gia cau mày, không vui trừng mắt nhìn cô ta.
Chiến Minh Ngọc không dám phản bác ba mình.
Vội nhỏ giọng nói: “Ba. Đúng là trong mắt con không chấp nhận được một hạt cát, đã nhận thân về thì tại sao lại muốn khi dễ Bắc Tú?”
ông Chiến trầm mặc không nói lời nào.
Không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu mới mở miệng:
“Bắc Hành. Con nói chuyện mấy năm nay với mọi người đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-511.html.]
Chiến Bắc Thịnh cười mở miệng:
“Ông nội. Để con nói đi.”
Anh ấy rất tự hào nói lại tình huống của Chiến Bắc Hành.
Mọi người nghe xong, đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Vậy mà lại là đội trưởng của chiến khu đặc chiến Tây Nam, ngay cả vợ cũng là cố vấn chiến khu.
Khó trách Tưởng Kiến Phương sẽ nói phần mộ tổ tiên nhà họ Chiến khói đặc cuồn cuộn, trong đám người trẻ tuổi không ai là không dựa vào trong nhà tiến công lập nghiệp.
ông Chiến và bà chiến liếc nhìn nhau.
Vẻ mặt vui mừng.
“Tốt. Không hổ là con cháu nhà họ Chiến, đặt ở nơi đâu cũng đều ưu tú.”
Bản thân ông ấy cũng từ trên chiến trường xuống, cho dù con cháu có tòng quân, cũng không ai chân chính lên chiến trường.
Cái này làm cho khi ông gặp chiến hữu cũ, trong lòng luôn không vui.
Đã từng nghe qua đội trưởng đội đặc chiến ở chỗ chiến hữu cũ.
Bây giờ biết người mà chiến hữu khen không ngớt miệng là cháu trai ruột của mình, trong lòng vô cùng kích động.
Nhà họ Chiến Trang hoàng rất giản dị.
Có tác phong gian khổ mộc mạc của thế hệ trước.
ông Chiến lôi kéo Chiến Bắc Hành nói chuyện phiếm.
Có người đến tìm Tô Tiêu Thất.
Chiến Bắc Anh đi tới: “Lại gặp mặt. Lần trước tôi đã thấy chúng ta là người một nhà.”
Tô Tiêu Thất cười cười.
“Lúc đó tôi cũng muốn hỏi cô.”
“Các người quen nhau?” bên cạnh đi tới một người phụ nữ thanh nhã, hơn ba mươi tuổi. Giữa mày bao phủ một luồng khí đen, luồng khí đen kia như hố sâu không đấy.
Chiến Bắc Anh tiến lên ôm cô ấy.
“Chị họ, em đã gặp qua chị dâu năm một lần.”
Trên người người này có công đức quang, đoàn công đức quang kia bị khí đen quấn chặt.