“Bắc Hành. Chúng ta lấy lão ban chương đưa cho ông nội?”
“Nghe em.”
“Đưa cái gì cho bà nội?”
“Nghe em.”
Tô Tiêu Thất tìm một lọ thuốc viên dùng để điều trị thân thể.
Trung y của bà đồng tô rất lợi hại, không có việc gì sẽ mân mê một ít thuốc viên.
Để cô mang theo tới đây.
“Đưa thuốc bổ cho bà nội đi.”
“Được.” Chiến Bắc Hành lôi kéo Tô Tiêu Thất đi ngâm chân: “ Mấy ngày nay em tới khi kinh nguyệt luôn không khỏe. Vẫn là ngâm chân nhiều một chút.”
Thuốc nấu xong đặt trong thùng gỗ.
Chiến Bắc Hành kéo cao ống quần Tô Tiêu Thất, lộ ra trắng chân mảnh khảnh.
Đem chân cô đặt ở trong nước.
“Bắc Hành. Nếu em thật sự không thể sinh thì sao?” Tô Tiêu Thất có chút mất mát vì mình không thể mang thai, nhưng cũng không có phản ứng nhiều lắm.
Sao có thể muốn cái gì đều có.
Đường con cái của cô và Chiến Bắc Hành rất mong lung.
Nhìn không ra…
“Em còn có anh, hai người chúng ta sống nương tựa lẫn
nhau là được.”
“Nếu có con giống như anh em chiến tiểu giang, không sinh cũng thế.”
Chiến Bắc Hành không sao cả.
Anh chỉ cần Tô Tiêu Thất đang ở trước mắt.
Nhiệt độ không khí trong phòng tăng lên.
Vốn là ngâm chân, cuối cùng hai người không tự chủ được ngâm về trong phòng ngủ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ m.ô.n.g lung.
Bóng hình in trên bức màn run rẩy, cùng gió nhẹ bên ngoài hợp thành một đoạn nhạc phổ.
Lên lên xuống xuống……
Buổi sáng hôm sau, Tô Tiêu Thất mở mắt.
Đối diện với cặp mắt đen nhánh của đại hắc.
Đại hắc: Quan hốt phân, tất cả mọi người đang đợi cô rời giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-509.html.]
Tô Tiêu Thất nhớ tới hôm nay phải đi nhà cũ.
Vội vàng bò dậy, ôm cái eo nhức mỏi. Ai, hậu quả của việc tìm một binh vương là tối hôm trước điên cuồng bao nhiêu, ngày hôm sau eo đau bấy nhiêu……
Cho đến khi Tô Tiêu Thất rửa mặt xong.
Thay quần áo xuống lầu, mới phát hiện Chiến Dân Đức cùng Tưởng Kiến Phương đang chờ.
Khóe miệng Chiến Bắc Tú giật giật, lại không dám nói lời nào.
“Ba mẹ, bây giờ chúng ta xuất phát?”
Tưởng Kiến Phương cười vẻ mặt hiền lành “Ăn cơm sáng trước đi. Bắc Hành nói con thích ăn sữa đậu nành bánh quẩy, buổi sáng mẹ kêu mẹ Ngô đi phụ cận mua về.”
“Mấy giờ rồi mới dậy?” Chiến Bắc Tú nói.
Chiến Dân Đức mắng:
“Vô nghĩa nhiều như vậy làm gù, không muốn ở trong nhà thì cút cho tôi.”
“Bắc Tú, cả ngày hôm qua Tiêu Thất đều bận rộn. Làm cho con bé mệt muốn c.h.ế.t rồi, con không hỗ trợ đừng nói gì.” Tưởng Kiến Phương rất thất vọng với con gái nhỏ của mình.
“Ba, mẹ. Hai người nhìn cho rõ, con là con gái ruột của hai người.”
Chiến Bắc Tú chỉ vào Tô Tiêu Thất: “Chẳng lẽ ở trong mẹ, con thua một người ngoài. Con gái ruột là dùng để mắng sao?”
Dứt lời.
Chiến Bắc Tú cầm lấy túi xách, chạy đi ra ngoài.
Chiến Dân Đức một bụng hỏa không chỗ phát tiết.
Chiến Bắc Hành từ bên ngoài đi vào, thấy Chiến Bắc Tú đang vội vàng ra ngoài.
“Hừ. Tôi nhìn chằm chằm các người.”
Chiến Bắc Hành: “……”
Nha đầu này, có phải có bệnh nặng hay không?
Sau khi vào trong, anh liền hiểu đã xảy ra cái gì.
Lại tính nhẩm trong lòng, Cùng lắm chỉ ở chỗ này hai tháng. Chờ khi đơn vị của anh phân phòng ở, đến lúc đó liền dọn đến khu tập thể.
“Tiêu thất. Đi ăn cơm sáng.”
Chiến Bắc Hành nắm tay Tô Tiêu Thất đi ăn cơm sáng.
Tưởng Kiến Phương tất đến đau ngực: “Anh nói xem đứa nhỏ Bắc Tú này Sao lại không hiểu chuyện như vậy?”
“Ai. Rồng sinh chín con mỗi con một tính. Chúng ta coi như còn tốt, chỉ có một mình Bắc Tú tới đòi nợ.” Chiến Dân Đức đành phải khuyên giải an ủi vợ mình.
Chờ Tô Tiêu Thất ăn cơm sáng.
Cả nhà xuất phát đến chỗ ông Chiến ở.
Chỗ ông Chiến nữa càng gần trung tâm một chút.