Chiến Bắc Hành không đành lòng để Tô Tiêu Thất quá mệt mỏi.
“Được.”
Chiến Dân Đức lên tiếng, nói thêm: “Bắc Đình, Bắc Diệu. Bọn con đi đổi một số tiền, cố gắng đổi lấy một đồng, hai đồng, năm đồng là chính.”
“Mọi người có thể sử dụng phiếu gạo, phiếu thực phẩm và phiếu vải gom lại.”
“Phiếu mà cả nước đã thống nhất. Đến lúc đó gửi theo tin cho người nhà những chiến hữu này.”
Không thể không nói…
Gừng càng già càng cay.
Chiến Dân Đức thực sự rất chu đáo.
Đường Cảnh Xuyên là người thứ nhất phụ họa: “Bọn con sẽ không ở lại ăn cơm, trở về tìm người nhà xoay sở phiếu gạo.”
“Quần áo cũ có phải cũng có thể hay không?” Chiến Bắc Sanh nói không nhiều, khó lắm mới nói được mấy câu.
“Có thể.”
Không cần Tô Tiêu Thất nói chuyện, Chiến Dân Đức đã quyết định tốt hết thảy.
Trong lòng Tô Tiêu Thất tràn đầy cảm động.
Bọn họ đưa ra quyết định, tất cả mọi người nhà họ Chiến gia đều hỗ trợ.
“Bắc Nguyệt, ngươi gọi điện thoại cho bọn Bắc Anh. Bắc Đình gọi điện thoại cho Bắc Hữu. Gom góp phiếu gạo, phiếu thực phẩm.” Chiến Bắc Thịnh phân phó em trai, em gái mình.
Hai người đồng ý ngay lập tức.
Ở bên ngoài.
Diêu Thuấn Hoa kêu cả nhà xuống dưới ăn cơm.
Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành cơm nước xong lên lầu.
Hai người mỹ mãn ngủ.
Những người khác trong họ nhà Chiến thì rất bận rộn, đương nhiên ngoại trừ Chiến Bắc Tú.
Chiến Dân Đức điện thoại nhà cũ của nhà họ Chiến. Ông cụ nhà họ Chiến đã trở về từ viện điều dưỡng được hai ngày, nhận điện thoại xong mắng Chiến Dân Đức mắng một trận.
“Tìm được cháu trai cũng không biết dắt nó trở về?”
Chiến Dân Đức giải thích.
Cuối cùng đồng ý với ông cụ, ngày mốt sẽ tới nhà cũ ăn cơm.
Lúc này ông cụ mới chịu ngừng không mắng chửi nữa.
Cả ngày hôm sau, người người viết thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-508.html.]
Niêm phong phong bì.
Mỗi một phong thư cơ bản đều có năm đồng tiền, những địa phương đặc biệt khó khăn thì gửi mười đồng tiền, cùng với phiếu gạo năm cân hoặc là phiếu thực phẩm hai cân.
Tô Tiêu Thất rất hào phóng lấy ra năm ngàn đồng tiền từ trong bao quần áo của chính mình.
Cầm năm xấp nhân dân tệ ra đứng trước bài vị của sư tổ.
Đếm tất cả.
Đọc đi đọc lại.
“Các sư tổ ạ, mọi người phải nhớ kĩ con đã lấy năm ngàn đồng tiền. Phú quý đầy trời đều dựa vào mọi người hỗ trợ, đừng tưởng rằng nhân gian ăn tết, thì mọi người cũng đi ăn tết theo.”
“Đến lúc đó, đừng quên kiếm tiền cho đồ tôn người gặp người mến như con.”
Các sư tổ:...
Ai cần đứa nghiệt đồ tôn này?
Mang đi, mang nó đi đi…
Cuối năm cũng không cho bọn họ nghỉ ngơi xả hơi, không thấy trong đống thần tiên bọn họ bị khinh bỉ là tham tiền à?
67 đã chạy tới ngồi xổm với Thần Tài rồi.
Chiến Bắc Hành buồn cười kéo Tô Tiêu Thất lại.
“Tiêu Thất, các sư tổ sợ em rồi.”
Đem tất cả thư tín dọn dẹp lại, đóng gói một ít quần áo cũ.
Chồng chất ở trong một gian phòng.
Chiến Bắc Thịnh khóa kỹ tất cả cửa sổ: “Sang 15 tháng giêng năm sau nhanh chóng gửi ra ngoài.”
Không quá 10 ngày nữa là Tết.
Cho dù hiện tại gửi đi ra ngoài, người ta cũng sẽ không gửi đi.
Ngược lại có khả năng sẽ mất đồ.
Xử lý xong chuyện này, mọi người đều thấy nhẹ nhàng.
Ngày mai phải đi gặp ông Chiến.
Tô Tiêu Thất trở về phòng chọn lễ vật, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn một vại lá trà.
Lúc cô đi Tây Nam, không biết ai trong bộ đội đưa cho cô.
Lão Ban Chương lâu năm.
Ban Chương là vua, Băng Đảo là hoàng hậu.
Địa vị bây giờ của ông Chiến cũng đi lên từ lựu đạn, hẳn là thích bá đạo mạnh mẽ dày nặng lão ban chương.