Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-05-06 23:22:12
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiến Bắc Tú ôm má, cô ấy không thể tin nhìn Chiến Dân Đức.

Từ nhỏ cô ấy là đứa em út nhận được nhiều sủng ái nhất.

Nói là đoàn sủng cũng không quá.

“Ba, người có thể vì một người lai lịch không rõ ràng mà đuổi con đi? Anh ấy nói là anh ấy là anh năm thì đúng làm anh năm sao? Trên thế giới này người lớn lên giống như vậy đụng cái là thấy một đống, ai biết có phải là thấy nhà họ Chiến chúng ta giàu có, rồi tới nhận vừa thân thích hay không?”

“Lại nói, anh ấy có nghề nghiệp cũng khá ổn, có khả năng không cần chúng ta đâu.”

“Anh chị sao lại hèn mọn như vậy?”

Nghĩ đến tất cả tài sản đều quy về Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất, trong lòng cô ấy từng trận khó chịu.

Lời của bạn bè nói đều trở thành sự thật.

Trong nháy mắt Chiến Dân Đức trở nên nổi giận.

“Con câm miệng lại, nó là con trai ba, ba biết nó chính là con trai ba. Ba đã cho nó được cái gì? Sinh ra mà không thể dưỡng dục, ba và mẹ con đời này đến c.h.ế.t cũng không thể quên được nỗi đau này.”

Tưởng Kiến Phương khóc đến không kìm chế được.

Ngón tay bà run rẩy chỉ Chiến Bắc Tú.

Khóc mắng:

“Con không phải con gái của mẹ, con gái của mẹ sao có thể nói ra những lời nói mất dạy như thế.”

Chiến Bắc Hành không muốn người nhà họ Chiến cãi nhau vì mình.

Anh ấy muốn rời đi trong khoảng thời gian ngắn.

“Tiêu Thất. Chúng ta về nhà trước đi.” Anh nói về nhà là phòng ở mà Tô Tiêu Thất đã mua ở Bắc Kinh.

Theo bản năng, Chiến Bắc Hành cho rằng nơi đó mới là nhà của bọn họ.

Chiến Bắc Đình và Chiến Bắc Diệu tiến lên đoạt hành lý hai người họ.

“Bắc Tú điên rồi, em cũng định nổi điên theo sao. Nơi này chính là nhà của em, em đã sinh ra và lớn lên ở đây cho tới khi hơn ba tuổi đó.”

“Bất luận kẻ nào cũng không có quyền đuổi em đi.”

Tưởng Kiến Phương đi lên ôm Chiến Bắc Hành khóc ròng nói:

“Con đây là muốn lấy d.a.o đ.â.m vào trong lòng mẹ sao. Nếu con rời đi, mẹ và ba con làm sao bây giờ?”

“Nghe ba nói, không được đi.” Chiến Dân Đức quát một tiếng chói tai.

“Nếu đi thì phải là đứa con gái tội lỗi này đi.”

Chiến Bắc Hành không nói thêm lời.

Anh ấy và Tô Tiêu Thất đi lên lầu, đóng cửa phòng lại nhìn Tô Tiêu Thất lấy bài vị của sư tổ ra.

Chiến Bắc Hành trầm giọng nói:

“Tiêu Thất, thực xin lỗi. Khiến em chịu ủy khuất rồi.”

Tô Tiêu Thất lắc đầu.

“Cái này làm sao xem là ủy khuất, em ngược lại rất thích người nhà họ Chiến đoàn kết làm một.”

Còn về Chiến Bắc Tú?

Đó chỉ là một cá nhân.

Tưởng Kiến Phương gõ cửa, đưa tới hai món điểm tâm.

Đôi mắt sưng to giống như hạch đào, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc.

“Tiêu Thất, mẹ đem tới đây để cung phụng sư tổ.”

“Cảm ơn mẹ.”

Tưởng Kiến Phương thật cẩn thận nhìn Chiến Bắc Hành, lại nói với Tô Tiêu Thất:

“Mẹ có thể dâng hương cho sư tổ không?”

“Tất nhiên rồi ạ. Sư tổ sẽ rất vui đó ạ.”

Tô Tiêu Thất thắp ba nén nhang đưa cho Tưởng Kiến Phương, bà ấy rất vui vẻ dâng hương.

Sau khi thắp hương.

Bà ấy không đi, mà đứng ở trong phòng tìm chuyện nói:

“Tiêu Thất. Con có muốn thay rèm cửa cho phòng khách và phòng không? Con xem còn có cái gì cần mua không, viết vào tờ giấy. Mẹ và ba con sẽ đi mua cho.”

“Rèm cửa có thể đổi sang màu khác. Còn những cái khác thì con không có yêu cầu mua thêm.”

“Mẹ mua thêm cho Bắc Hành cái bàn làm việc đi ạ.”

“Được rồi. Mẹ nhớ rồi.”

Tưởng Kiến Phương vội vàng tìm bút, Chiến Bắc Hành lấy một tờ giấy và cây bút đưa cho bà.

“Nếu có bàn làm việc second-hand, thì cứ mua second-hand đi ạ.”

Nghe được Chiến Bắc Hành nói chuyện với bà, trong mắt Tưởng Kiến Phương nghẹn nước mắt.

“Bắc Hành. Đứa nhỏ Bắc Tú này là bị chiều hư rồi, nếu nó có lại làm chuyện gì. Con chỉ cần nói với mẹ, trong lòng mẹ hiểu rõ mà.”

Bà dừng một chút, lại nói:

“Mẹ và ba con sẽ đi mua. Nếu có bàn làm việc cổ sẽ mua second-hand.”

Bà ấy cẩn thận nhớ kỹ đồ vật cần mua, sau đó vui vẻ đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-507.html.]

Chờ sau khi bà ấy rời đi.

Tô Tiêu Thất nhớ tới còn có một chuyện quan trọng chưa có làm: “Bắc Hành, em đã đáp ứng những chiến sĩ đó sẽ thay bọn họ viết thư trở về.”

Hơn ngàn lá thư.

Chiến Bắc Hành suy nghĩ: “Anh kêu bọn anh cả tới hỗ trợ?”

Mắt Tô Tiêu Thất sáng lên.

“Được nha. Em đọc, mọi người viết.”

“Ừm.”

Chiến Bắc Hành đi ra ngoài, tới cửa thang lầu.

Mấy anh em Chiến Bắc Thịnh đang ngồi ở trong đại sảnh lầu một.

“Anh cả, mọi người có rảnh không?”

“Có.” Mấy anh em đều lên tiếng đáp ứng.

Không rảnh cũng phải rảnh nha.

Khó có khi Chiến Bắc Hành mở miệng.

“Lấy giấy viết thư đi lên, thay những chiến hồn đó viết thư trở về.”

Chiến Bắc Thịnh nhớ tới những chiến hồn đã tiến vào trận luân hồi Hoa Quốc, lập tức trở nên nghiêm túc.

“Thuấn Hoa, em tới cửa hàng quốc doanh mua mấy chục xấp giấy viết thư về đi.”

Diêu Thuấn Hoa lên tiếng, vội vàng cởi tạp dề trên người xuống đưa cho bảo mẫu.

Chiến Bắc Đình đã nghe Chiến Bắc Diệu nói qua chuyện này.

Anh ấy thấp giọng nói mấy câu với Chu Nguyệt, hai người cùng nhau đi lên.

Chiến Bắc Diệu gọi điện thoại cho Chiến Bắc Sanh và Chiến Bắc Nguyệt, yêu cầu bọn họ về nhà cùng viết thư.

Chiến Dân Đức cũng tới đây.

“Nhiều người nhiều sức lực, chúng ta cùng nhau viết.”

Chiến Dân Đức, Chiến Bắc Diệu, Chiến Bắc Đình, Chu Nguyệt, Chiến Bắc Thịnh đi tới phòng khách trong phòng Tô Tiêu Thất ở lầu hai.

Tô Tiêu Thất không nghĩ rằng mọi người đều tới.

“Nếu nhiều người như vậy, nên con sẽ làm phép để mọi người đều có thể nghe được.”

“Em dâu, anh đã gọi điện thoại để cho anh Ba và chị Lớn tới đây.” Chiến Bắc Diệu vội vàng giải thích nói: “Chừa chút cho bọn họ viết nữa.”

“Được ạ.”

Tô Tiêu Thất cầm lá bùa trong tay, đứng ở trước bài vị sư tổ.

Biểu tình rất nghiêm túc.

Bấm tay miệng lẩm bẩm niệm thần chú, lá bùa trong tay chậm rãi bay lên.

Bay tới giữa không trung.

Từng vầng sáng bay xuống dưới.

Dừng ở trên người của những người đang cầm bút.

Bên tai bọn họ là từng lời nói của những chiến sĩ.

Giống như là xếp hàng, mỗi người nghe thấy đều khác nhau.

Trong phòng, chỉ còn tiếng viết chữ xào xạc.

Chu Nguyệt viết viết, nước mắt rơi ở trên giấy viết thư.

Chờ đến khi Chiến Bắc Nguyệt, Đường Cảnh Xuyên và Chiến Bắc Sanh lại đây, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Chiến Bắc Nguyệt đi vào phòng, tiện tay cởi áo khoác trên người.

Đặt ở trên sô pha.

“Chị dâu.”

Diêu Thuấn Hoa cầm giấy viết thư và bút tới, sau khi nhìn thoáng qua thấp giọng giải thích:

“Em đi giúp mẹ Ngô nấu cơm.”

Cả một đại gia đình, một mình mẹ Ngô không thể lo liệu hết tất cả việc nấu nướng.

“Chị dâu vất vả rồi.”

Diêu Thuấn Hoa bình tĩnh mỉm cười.

“Việc của chị chỉ là ở phòng bếp, việc của mấy anh chị em làm mới có ý nghĩa.”

“Cho dù là chuyện lớn hay nhỏ. Chị dâu nấu cơm, đối với bọn em mà nói cũng rất quan trọng.” Ăn no mới có sức lực làm chuyện khác, trời đất bao la, có cơm ăn là lớn nhất.

Diêu Thuấn Hoa cười.

“Chị đi nấu đầu cá cho Đại Hắc đây.”

Diêu Thuấn Hoa xuống lầu, Đại Hắc vội vàng đi theo cô ấy xuống.

Đại Hắc đắc ý: Bác gái cả, quá tốt rồi…

Mãi cho đến buổi tối.

“Còn nhiều hay ít?” Trong ánh mắt Chiến Dân Đức tràn đầy tự hào.

“Ngày mai tiếp tục đi.”

Loading...