Có bà cụ không đành lòng muốn tiến lên cứu Thi Hồng Anh.
Chu Nguyệt đi theo đi vài bước.
Một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể Tưởng Kiến Phương bởi vì bị lạc mấy con trai, mấy năm nay tinh thần hoảng loạn.
“Mẹ tôi đừng nói chỉ đánh người, cho dù là g.i.ế.c người cũng không phạm pháp.”
Mẹ chồng cô cả Chiến tức giận mắng:
“Thi Hồng Anh này đúng là mất hết tính người. Nhất định phải để cho bà ta trả giá.”
“Sau này nếu mọi người đều bắt chước bà ta, thì có biết bao nhiêu ba mẹ phải sinh ly tử biệt với con cái?”
Chỉ một câu, đã phá vỡ hàng phòng ngự của nhiều bậc ba mẹ.
Suy bụng ta ra bụng người, ai cũng không hy vọng con cái của mình bị bắt mất.
“Chiến Đại Hà cái đồ rùa đen rút đầu trốn đâu rồi?”
Đồ ngốc cười ha ha.
“Rùa đen rút đầu trốn ở trong phòng nha.”
Hai cháu dâu của Tưởng Kiến Phương đẩy Chiến Trường Dã ngã trên mặt đất.
Hai người đẩy cửa phòng.
Lôi Chiến Đại Hà đang chui vào gầm giường kéo ra.
Mỗi người một chân kéo ra bên ngoài.
Người dân trong thôn vừa thấy, cười ha ha.
“Chiến Đại Hà lại trốn à?”
Trương Quế Lan cháu dâu lớn của Tưởng Kiến Phương buông lỏng tay, một chân đá vào m.ô.n.g ông ta.
“Lão già không ra gì chỉ biết trốn xuống gầm giường.”
“Đừng nhìn chú Đại Hà luôn im lặng, nhưng ở sau lưng ông ta lại rất xấu tính.” Đồ ngốc phun ra một miệng xác hạt dưa, lời nói một từ cũng không bỏ sót.
Thư ký đại đội nhìn thấy sắp nháo tới mạng người.
Ông ta dẫn theo mấy thanh niên tới can ngăn, lại bị một người phòng vũ trang ngăn lại.
“Nơi này không có chuyện của mấy người.”
Thư ký đại đội mấp máy khoé miệng.
Khá lắm.
Rốt cuộc ba mẹ ruột của Chiến Bắc Hành có lai lịch gì?
Ông ta phải đi về xem lại gia phả, có phải nhân vật lợi hại từ đại đội nhà họ Chiến đi ra hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-503.html.]
Chu Nguyệt nhìn trái nhìn phải, rồi chạy vào trong phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau.
Phòng bếp vang lên leng keng.
Chiến Đại Hà ôm đầu la hét:
“Chiến Bắc Hành là do chúng tôi nuôi lớn. Bà phải trả phí nuôi dưỡng cho chúng tôi.”
Vốn dĩ Tưởng Kiến Phương đã ngừng đánh, cảm thấy chính mình đã có lại sức lực.
Rốt cuộc thì bà ấy cũng không muốn mạng người.
Buông ra Thi Hồng Anh.
Đi qua hung hăng dẫm xuống xương bánh chè của Chiến Đại Hà.
Vào nhà chính và phòng.
Lại một hồi ầm ầm đập vỡ.
Kẻ hèn nhát rất vui vẻ, người chỉ to như hạt đậu, hai mắt tỏa ánh sáng đập đồ vật.
Trong sân đầy người dân trong thôn, mọi người đều nhỏ giọng bàn tán.
Không ai dám lên trước.
Tưởng Kiến Phương hoàn toàn cạn kiệt sức lực, đỡ cửa đi ra.
“Cô, chúng ta cũng xong rồi. Trở về thôi.” Trương Quế Lan chạy nhanh tới đỡ bà ấy.
“Được.”
Tưởng Kiến Phương đi vài bước, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn đám người Chiến Đại Hà đang nằm kêu rên trên mặt đất. “Mấy người chờ đó, tôi nhất định sẽ không buông tha mấy người.”
Cho rằng chỉ đánh một trận, thì bà ấy sẽ buông tha bọn họ?
Trên đời làm gì có chuyện dễ dãi như thế.
Tiểu Nhu nghe được tin tức cũng chạy tới, cùng quần chúng ăn dưa đứng ở bên ngoài, từ xa nhìn mấy người Tưởng Kiến Phương.
Nhìn cách ăn mặc thì thấy chắc là người thành phố.
So với người ở thành phố An thì càng có khí chất thời thượng hơn, nếu gả vào gia đình như vậy sẽ rất hạnh phúc nhỉ.
Trong lòng cô ấy sinh ra khát vọng.
Nếu không phải Tô Tiêu Thất, khẳng định cô ấy sẽ gả cho Chiến Bắc Hành.
Trong lòng Tiểu Nhu rất khó chịu.
Cô ấy kéo chặt góc áo khoác hoa, dùng răng cắn môi dưới. Thẳng đến mùi m.á.u tươi truyền đến, mới xoay người rời đi.
Trên đường lái xe trở về.
Trên xe không có ai nói chuyện.