“Thả tôi ra, tôi muốn tìm Triệu Viễn.”
“Gã đàn ông phụ lòng như anh ta, không thể chỉ cày đất gieo hạt được.”
“Triệu Viễn, tôi mới là vợ anh. Anh không thể tìm người thứ ba ở sau lưng tôi như vậy được.”
Quần chúng ăn dưa nghe xong. . . Đây là chuyện bọn họ không trả tiền có thể nghe được sao?
Nếu không, nói rõ ra một chút.
Niếp Hồng giận dữ đỏ mặt tía tai.
Chỉ vào Tô Mai mắng to:
“Cô nói bậy. Tôi và Triệu Viễn đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.”
Niếp Hồng bị người ta nói thành người thứ ba.
Hận không thể bắt lấy Tô Mai đánh một trận.
Tô Mai ôm thật chặt lấy đùi của một bà thím ở bên cạnh: “Tôi không nói dối. Triệu Viễn là chồng của tôi, là cha của đứa bé trong bụng tôi.”
“Cả quê chúng tôi đều biết.”
“Triệu Viễn phạm vào tôi trùng hôn.”
“Là Triệu Viễn lừa cưới.”
Tô Tiêu Thất ở bên ngoài đám người nghe ngóng, dáng người cô không cao, không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Đành phải chen vào.
“Nhường một chút. Tôi biết nội tình.”
Nụ cười của Tô Tiêu Thất phải gọi là ánh trăng vừa tròn.
Niếp Hồng nghe thấy giọng của Tô Tiêu Thất không khỏi nhức đầu, cô ta đưa mắt ra hiệu cho mấy người đàn ông kia.
“Đi theo chúng tôi một chuyến.”
Có hai người đàn ông vội vàng kéo lấy Tô Mai đi về phía xe ở cách đó không xa.
“Chị, cứu em.”
“Tô Tiêu Thất.”
Tô Tiêu Thất bỏ giấy chứng nhận cố vấn quân sự của mình ra: “Thả cô ta ra. Đây là khu tập thể, có chuyện gì cũng phải để lãnh đạo quân khu quản lý.”
“Mấy người là rễ cỏ đuôi chó gì chứ?”
Mấy người đeo băng tay trên tay áo oán hận nhìn thoáng qua giấy chứng nhận cố vấn quân sự trong tay Tô Tiêu Thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-497.html.]
Cuối cùng không dám nói thêm cái gì.
Đành phải thả Tô Mai ra, mặt mày xám xịt rời khỏi.
Tô Mai ngồi sụp xuống đất, nhìn thấy Tô Tiêu Thất ngầu như vậy, vẻ ghen ghét trong đáy lòng cô ta tràn thành lụt.
Đều do Tô Tiêu Thất.
Sớm biết vậy cô ta đã không tới quyến rũ Triệu Viễn, đi quyến rũ tên tàn phế kia.
Tô Mai rất tự tin đối với vẻ đẹp của mình.
Cho là chỉ cần cô ta tới quyến rũ, người đàn ông nào cũng sẽ không dời nổi mắt.
Chị Hoàng bỏ áo len đang đan dở kẹp vào nách, hai tay cho vào trong tay áo sưởi ấm. Khi cười nếp nhăn ở đuôi mắt chồng chất lên nhau: “Tiêu Thất. Em và trung đoàn phó Chiến trở về rồi?”
Khóe mắt Tần Vân liếc thấy Chiến Bắc Hành.
“Ông trời phù hộ, trung đoàn phó Chiến vẫn khỏe.”
Mọi người vui vẻ một hồi.
Tô Mai hơi sợ hãi, cô ta cũng không biết đứa nhỏ trong bụng là của ai?
Sợ Tô Tiêu Thất không giúp mình.
Lập tức khóc đến mức nước mắt nước mũi lẫn lộn, hai bắp chân mập mạp đạp ở trên đất rất có tiết tấu.
Tay đập trên mặt đất.
“Chị. Nếu chị còn không đến, em bị đánh c.h.ế.t mất.”
Chị Cố vội kéo Tô Tiêu Thất: “Em gái nhà em?”
Tô Tiêu Thất mỉa mai hừ một tiếng.
“Người cha đội nón xanh của em tìm người yêu, mà người phụ nữ kia có một cô con gái. Mẹ cô ta ở bên cha của Triệu Viễn, lại chia tay cha em.”
Tô Tiêu Thất vừa giải thích như thế.
Quần chúng ăn dưa bừng tỉnh đại ngộ.
Thím hai Vương chậc chậc thành tiếng: “Đỉnh, đỉnh, hai mẹ con này biết chơi thật.”
“Cha con Triệu Viễn cũng không phải đồ tốt.”
Cả người Niếp Hồng ớn lạnh, Triệu Viễn vừa được đề bạt không thể bị hủy.
Tô Mai không quan tâm.
“Tô Tiêu Thất, chị cứ nói về chuyện của em với Triệu Viễn đi?”
Tô Tiêu Thất thành thật, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tô Mai. Dứt khoát nói ra chuyện của Tô Mai và Triệu Viễn không xót cái gì.