Chiến Bắc Hành đạp chân dài trên mặt đất, cột cái giỏ lên yên sau.
“Bà nội lo cho em, kêu anh tới xem sao.”
Trong mắt Tô Tiểu Thất sáng ánh sao.
Ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy anh không lo hả?”
“Anh vô cùng lo lắng.” Chiến Bắc Hành vì lo lắng, mới đem mèo Đại Hắc tới.
Lại sợ mình đi vào ảnh hưởng Tô Tiểu Thất phát huy.
Dùng cá nướng để dụ mèo Đại Hắc qua, giúp Tô Tiểu Thất đánh nhau.
Tô Tiểu Thất trong lòng vui vẻ.
Ngồi trên yên sau xe đạp, có cảm giác hư vinh rằng kiếp sau sẽ ngồi xe thể thao.
Hai tay đặt vào tui áo khoác quân dụng của Chiến Bắc Hành.
Đầu dán sát lưng anh.
Mùa đông sắp tới thành phố rất lạnh, gió thổi vào mặt đau như đao cùn cắt vào người vậy. Chim cũng trốn mèo đông liễu.
Trong lòng Tô Tiểu Thất vẫn thích thú.
Ngày mai rời khỏi đây rồi, phải dùng một chiêu bắt cả nhà Tô Kiến Minh phục tùng.
Hai người về đến nhà.
Chiến Bắc Hành nói cho Tô Tiểu Thất, anh đem đồ tới nhà Xuân Minh. Kêu Trương Tiểu Sơn, để cậu ta tìm người gia cố nhà cho hai anh em nhà Xuân Minh.
Cỏ tranh bên trên đổi thành cỏ tranh mới.
“Mấy người làm?”
“Trương Tiểu Sơn nói kêu năm sáu thanh niên khỏe mạnh, nhà không lớn. Cũng chỉ thay cỏ tranh thôi, những cái khác phải qua đầu xuân rồi mới gia cố được.” Chiến Bắc Hành chỉ nói tới đây thôi.
Tô Tiểu Thất xuống xe đẩy cổng ra.
Tự mình vào trong trước.
“Cái cổng này để lại cho Trương Tiểu Sơn, chia cho thợ xây.”
“Anh đưa cậu ấy phiếu lương thực, đầu xuân nhờ cậu ấy hỗ trợ gọi người gia cố nhà.” Chiến Bắc Hành trong lòng không đành: “Nhà Xuân Minh chỗ nào cũng thủng lỗ.”
Tô Tiểu Thất biết, vào mùa đông năm thứ hai.
Trong một đêm mưa tuyết chồng chất, hai anh em chịu không nổi.
Đứa trẻ không có ba mẹ bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-489.html.]
Lớn lên trên đường phố đầy bụi gai.
Bà đồng Tô tìm đồ trong phòng, không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
“Bà nội. Bà lại đang tìm gì thế?”
Bà đồng Tô cũng không ngẩng đầu lên đáp lại: “Bà thấy anh em Xuân Đào đáng thương. Tìm một vài bông vải cũ, để bà Lưu may cho cái quần bông.”
Muốn mua bông vải cũng không dễ.
Bông vải cũ thì không nỡ vứt bỏ, bình thường phơi khô rồi lại lần nữa căng bông vải dùng chung với cái mới.
“Chỗ cháu còn phiếu bông vải đây.”
Bà đồng Tô nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Cháu ở thành phố Kinh cũng phải dùng. Hơn nữa chúng ta đang ở quê, đừng có dùng đồ mới suốt.”
“Đục lỗ, cũng không giữ được.”
Tô Tiểu Thất: “...”
Được rồi, bà nội có chút hiểu lầm về tài sản của cô.
Có điều, không giữ được thì cũng có khả năng.
Đến buổi tối.
Tô Tiểu Thất xuống bếp nấu cơm.
Thịt kho tàu với hạt dẻ và nấm hương khô, cá đồng chiên, cá trích đồng nấu đậu hủ, canh trai sông đậu hủ cộng thêm cải thảo om giấm.
Trương Tiểu Sơn và Trương Duyệt cũng ăn cơm ở nhà.
Trương Tiểu Sơn còn mang theo một cô gái trẻ tới.
Cô gái kia không thích nói chuyện.
Chẳng qua chỉ yên lặng ngồi.
Tô Tiểu Thất nhàn nhạt nhìn một cái: “Tiểu Sơn lợi hại nha, sao lại quen á?”
Trương Tiểu Sơn bới cơm cho mỗi người.
Bưng chén cơm ngồi bên cạnh Chiến Bắc Hành: “Tống Ngọc, là em họ của chị dâu em.”
Bây giờ cậu ta với người nhà vẫn không lạnh không nóng, dù sao người một nhà cũng đừng hòng khiến cậu ta chịu thiệt thòi. Dám hút m.á.u cả nhà, cậu ta lập tức hóa thân kẻ dở hơi vô lại không làm nên trò trống gì.
“Người nhà nói em đã đến tuổi kết hôn rồi.”
Trương Duyệt chỉ nghe nói người nhà Trương Tiểu Sơn tìm đối tượng cho cậu ta khắp nơi.
Chỉ là không có động tĩnh.
Không nghĩ tới tốc độ nhanh như vậy.
“Trước kia sao không có nghe anh nói?” Trương Duyệt gắp miếng cải thảo om giấm, cải thảo này có hơi chua.