“Biết sai chịu sửa là chuyện tốt. Sau này tìm cho mình một chủ nhân hiền lành đi, cút đi.”
Con chó đốm gầm gừ một tiếng, cắn lấy chén cơm của mình chạy ra ngoài.
Còn thật sự lập tức cắn lấy chén cơm đi tìm chủ nhân khác.
Tô Nhị Hoa khóc lóc:
“Ban Điểm, mau trở về.”
Tô Tiêu Thất nhún vai: “Chó có phúc sẽ không vào nhà vô phúc.”
Quần chúng ăn dưa: “…”
Là do cô chưa thấy qua con ch.ó này dữ thế nào.
Mèo Đại Hắc không biết thuật đọc tâm, nếu không chắc chắn nói: sẽ không đâu, sau này con ch.ó đốm chỉ biết lắc đầu vẫy đuôi trông nhà thôi.
Chó con mà chị cả Đại Hắc đã dạy dỗ qua chỉ có một chữ ngoan.
Tô Tiêu Thất thu lại vẻ mặt kiêu ngạo, đỏ cả vành mắt.
“Thím Lưu, dì Triệu, bà nội Đồ…”
Cô nghẹn ngào tố cáo tội ác của Tô Kiến Minh, đem chuyện ông ta dung tú cho vợ con đến nhà bà đồng Tô đập đồ nói quá lên nhiều lần.
Nghe đến mấy quần chúng ăn dưa đều cảm thấy căm phẫn.
Lần lượt chỉ trích cả nhà Tô Kiến Minh quá thất đức.
“Chúng ta đi tìm quản đốc nói chuyện đi, con người Tô Kiến Minh như vậy còn phù hợp với chức vụ đó không?”
Tuy nói là Tô Kiến Minh bị thay đổi chức vụ.
Mọi người cũng sẽ chú ý đến ông ta, chỉ hận không thể bắt ông ta đi đốt lò hơi.
Vợ Tô Kiến Minh hoảng loạn.
“Kiến Minh nhà tôi không có, đây đều là đồ của nhà bọn tôi.” Bà ta ngồi dưới đất vỗ đùi khóc lớn: “Tất cả đều bắt nạt cả nhà chúng tôi.”
“Cái miệng Tô Tiêu Thất có gì tốt.”
Ba chị em Tô Đại Hoa cũng khóc lớn, nói ra những uất ức của mình.
Tô Kiến Minh: “…”
Có ai để ý đến cánh tay ông ta đang mỏi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-488.html.]
Tô Tiêu Thất cũng rất hiếu thảo, cử động ngón tay.
Cánh tay Tô Kiến Minh đã buông xuống được, đi qua giơ tay lên muốn đánh Tô Tiêu Thất.
Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tô Tiêu Thất.
Ông ta lại cảm thấy thấp thỏm.
Bên trên chữ nhẫn là một cây dao.
“Tô Tiêu Thất. Sau này mày không cần quay về nữa.”
“Có qua có lại, nếu sau này ông không đến chỗ bà nội nữa, thì tôi một bước cũng không bước vào.” Tô Tiêu Thất kéo cái sọt cười nói: “Đồ ở trong này tôi sẽ giao cho bà nội.”
“Còn về cái sọt, tôi sẽ trả ông sau.”
Vợ Tô Kiến Minh ngưng khóc: “Kiến Minh, vậy chúng ta đón năm mới thế nào?”
Tô Kiến Minh rất đau đầu. “Mày bỏ cái sọt luôn đi.”
Ông ta không muốn nhìn thấy Tô Tiêu Thất một giây nào.
Tô Tiêu Thất kéo cái sọt ra, Đại Hắc đứng trên sọt, giống như đại tướng quân đang tuần tra thành phố vậy.
Tô Tiêu Thất tháo kẹo trái cây trong sọt ra.
Cô đưa cho thím Lưu: “Thím Lưu, nhờ thím chia cho mọi người ăn.”
“Sau này người ba bị cắm sừng của con nếu khinh suất, còn phải nhờ mọi người ngăn cản ông ta kịp thời, đừng để ông ta càng đi càng xa trên con đường tội lỗi.”
Tô Tiêu Thất chân thành nói: “Ngọc bất trác bất thành khí, bà nội cháu đã không quản được rồi.”
“Hi vọng các thím nể tình ông ta cũng là một nhân viên của xưởng sắt thép, kiên quyết không được để ba cháu phạm phải sai lầm.”
“Cùng lắm thì dạy dỗ lại ông ta.”
Các bà thím hóng chuyện đều rất cảm động, nhìn Tô Tiểu Thất giác ngộ cực cao.
Không hề bao che cho Tô Kiến Minh.
Tô Tiểu Thất kéo cái sọt vừa mới ra khỏi khu tập thể của xưởng sắt thép, thì thấy Chiến Bắc Hành đang ngồi trên xe đạp chờ ngoài đường.
Một chân chống đất, mắt nhìn về phía Tô Tiểu Thất.
Anh nhấn chuông xe đạp kêu reng reng.
“Mèo” Đại Hắc lập tức vọt tới, nằm lên rổ xe đạp.
Giống như đang giành công: Tôi giúp con sen đánh nhau đó.