Những thứ lấy ở chỗ bà đồng Tô đều bị con nhóc c.h.ế.t tiệt Tô Tiêu Thất phát hiện hết.
Tô Tiêu Thất sẽ không bỏ qua ông ta.
Trong tấm chăn bông cũ nát có giấu năm mươi đồng.
Giữa tờ giấy báo để chêm chân bàn có giấu ba mươi đồng.
Cả nhà Tô Kiến Minh khóc róng lên.
Chỉ có thể gọi là thảm.
“Tô Tiêu Thất, mày cút đi.”
“Nghiệt nữ, mày cút cho tao, tao không có đứa con gái như mày.” Tô Kiến Minh chỉ hận không thể cắt đứt quan hệ từ bây giờ.
Tô Tiêu Thất không chịu cắt đứt quan hệ.
Tôi chính là vô lại.
Ông có thể nói hiếu thảo với người vô lại, tôi liền chỉnh c.h.ế.t ông.
“Ba à, tuyệt giao gì chứ? Ông sẽ không muốn để lại tài sản cho nghiệt chủng chứ?” Tô Tiêu Thất không vui rồi.
Cô lại đi lấy đồ được giấu trong hòm gỗ long não.
“Ở đây còn có một bình quốc tửu, tôi lấy luôn đây.”
“Đại Tiền Môn (*) à, lão già à, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu, tôi vì để ông có sức khỏe tốt nên tịch thu trước.”
(*) Đại Tiền Môn: tên một loại thuốc lá.
“Cam đóng hộp ngọt quá, ba vẫn nên ăn mặn đi. Lấy đi.”
“Thịt heo khô? Mặn quá, ba vẫn nên ăn ngọt mới tốt. Lấy đi.”
Tô Kiến Minh: “…”
“Không phải mày nói tao ăn mặn mới tốt sao?”
Tô Tiêu Thất vô tội gật đầu.
“Đúng vậy. Lúc nãy nói ăn mặn tốt, nhưng bây giờ ăn ngọt mới tốt.”
Tô Tiêu Thất lấy một cái sọt bỏ tất cả đồ vào. Còn lấy một miếng lạp nhục khoảng hai ba cân trong bếp đi.”
Lúc đi ra còn cười híp mắt.
“Ba à. Lần sau ba muốn đến chỗ bà nội lấy đồ thì phải suy nghĩ cho kỹ nha.”
“Lần sau tôi trở về còn tính thêm phí đi đường, phí bồi thường, phí hiếu thảo, phí hao sức… Chỉ sợ ông phải thế chấp cả căn nhà này.”
Tô Đại Hoa: “…”
“Phí hao sức là phí gì? Sao chưa từng nghe qua?”
Tô Tiêu Thất thở dài.
“Cuối cùng vẫn là con nhóc chưa trải sự đời. Ngay cả thứ to lớn như vậy cũng không nghe nói đến, cô học thêm mấy năm nữa là biết thôi.”
“Ba.” Tô Tiêu Thất ngọt ngào kêu một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-485.html.]
Trong lòng Tô Kiến Minh liền thấp thỏm.
Ông ta sợ nghe thấy lời Tô Tiêu Thất nói.
“Tiêu Thất, mày lấy cũng lấy rồi. Có thể đi ra ngoài không?”
“Được chứ. Tôi nghe lời ba. Ông kêu tôi đi, tôi tuyệt đối không ở lại.”
Tô Kiến Minh: “…”
Đồ c.h.ế.t tiệt, nói dối không chớp mắt.
Nghe lời gì chứ.
Tô Tiêu Thất quay sang nhìn Tô Đại Hoa.
“Nghe nói cô đến chỗ bà nội giả mạo cháu gái bà ấy, còn muốn đuổi bà ấy ra khỏi nhà?”
Tô Đại Hoa vội lui ra sau.
“Không, không có…”
Tô Tiêu Thất híp mắt, hung hăng tát một cái.
“Dám đi uy h.i.ế.p bà nội tôi. Cô có mấy cái mạng chó?”
Tô Đại Hoa bụm chặt miệng, không dám lên tiếng.
Trên mặt lại bị đánh một cái.
“Con mắt chó của cô nhìn ai đó?” Tô Tiêu Thất rất hống hách.
Tô Đại Hoa bị tát tới lảo đảo.
Cô ta không phục hét lớn:
“Tao đi báo công an, mày dám ăn cắp đồ nhà bọn tao.”
Tô Tiêu Thất tặng cho cô ta một cái trợn mắt.
“Thứ mà tôi đây nhìn trúng thì sẽ là của tôi. Cái gì gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, cô ngay cả xoạc chân cũng không biết thì biết cái gì.”
Tô Kiến Minh đứng rất mệt, hai tay giơ lên như con ma đầu hàng.
Nghiến răng nói:
“Tiêu Thất không phải trộm, mà là lấy.”
Tô Tiêu Thất cười: “Vẫn là ba bị cắm sừng của tôi có tính giác ngộ.”
Tô Kiến Minh: “…”
Mẹ nó, cái ấn tượng này, con nhóc c.h.ế.t tiệt này không bao giờ quên…
Bây giờ ông ta sẽ hận c.h.ế.t Từ Hồng Hà.
Trong lòng chua chát, thì ra lão già truyền hết bản lĩnh cho Tô Tiêu Thất.
Không đúng…
Phương diện y thuật của lão già không gì để nói.