Xuân Minh thấy Tô Tiêu Thất xách thùng gỗ, vội tiến lên giành lấy, đổ trai sông bên trong vào chậu gỗ.
Sau khi cậu bé đổ xong, lại đổ cá nhỏ xuống đất:
“Chị ơi, em g.i.ế.c cá này phụ chị nha?”
“Được rồi. Ăn sáng trước đi rồi mới g.i.ế.c cá.” Tô Tiêu Thất liền đồng ý.
Hai anh em đến bên giếng múc nước rửa tay.
Bà đồng Tô thích uống nước sông, nước giếng thông thường được dùng để rửa sân, giặt quần áo và tưới cây.
Thường ngày nấu cơm vẫn múc nước sông về sử dụng.
Nhân lúc Xuân Minh và Xuân Đào ăn cháo.
Tô Tiêu Thất vào bếp xúc mười cân bột mì và mười cân bột bắp.
Bà đồng Tô đi vào.
“Tiêu Thất. Hai cô nhi đó là sao?”
“Bà nội nhìn ra rồi?”
“Ừ.”
Bà đồng Tô xem tướng mặt cũng rất ổn. “Đáng thương thật. Bà thấy trong nhà có vài chăn bông cũ, còn có áo bông cũ, áo len cũ của cháu ngày trước…”
“Bà nội, buổi tối cháu và Bắc Hành mang qua.”
“Trời còn sáng, quá chói mắt đi.” Nếu bị người có lòng nhìn thấy thì không giữ được.
Bà đồng Tô cẩn thận lấy ra một viên kẹo, tháo lớp vỏ bọc nhiều màu sắc.
Cho viên kẹo vào trong miệng: “Ngọt quá.”
“Thân thể cô bé đó có thể hàn. Gói một ít đường đỏ cho cô bé đi.” Bà đồng Tô run rẩy đi ra.
Tô Tiêu Thất lại gói thêm một túi đường đỏ.
Khoảng nửa cân.
Xuân Đào và Xuân Minh ăn xong cháo, Xuân Đào đi rửa chén.
Xuân Minh bắt đầu rửa trai sông, đổ trai sông vào chậu gỗ, rồi đổ nước vào đầy chậu gỗ.
“Chị ơi, để trai sông nhả bớt bùn cát trước.”
Xuân Minh vừa nói chuyện vừa bắt đầu g.i.ế.c cá nhỏ.
Tô Tiêu Thất ừ một tiếng, đến phòng bếp lấy một hũ dầu, đổ mấy giọt dầu vào chậu gỗ.
Xuân Đào ngây người.
“Sao chị lại đổ dầu vậy?”
Đúng là chị gái phá của mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-481.html.]
Số dầu này… đủ cho họ ăn hai ngày đó.
Tô Tiêu Thất cười: “Như vậy sẽ nhả cát nhanh hơn.”
Chiến Bắc Hành cũng về sau đó.
Đại đội trưởng tự tặng anh hai con cá trích đồng, Chiến Bắc Hành đi giúp chỉ vì bản thân nhàn rỗi không việc gì làm.
Anh vốn dĩ không muốn lấy hai con cá này.
Nhưng không ngăn nỗi sự nhiệt tình của đại đội trưởng và kế toán, cuối cùng mang hai con cá về, mình thì tặng một hộp t.h.u.ố.c lá trong túi cho họ.
“Tiêu Thất. Anh đem hai con cá về.”
Xuân Minh vội vàng chạy qua nhận cá trong tay Chiến Bắc Hành: “Hai con cá này cũng g.i.ế.c luôn đúng không chị?”
Chiến Bắc Hành nghi hoặc nhìn họ.
Tô Tiêu Thất chủ động giải thích mấy câu, Chiến Bắc Hành đưa cá trong tay cho Xuân Minh.
Tô Tiêu Thất thấy anh đã về rồi.
Mình muốn đi tìm Tô Kiến Minh.
Trở về công xã Vĩnh Hòa, không đi gặp ba ruột của mình để tận hiếu có chút quá đáng.
Chiến Bắc Hành: “…”
“Anh đi với em?”
“Đừng đừng đừng.” Tô Tiêu Thất vội vẫy tay: “Lương thực trong bếp là cho anh em Xuân Minh đó, anh giúp em đưa qua đó. Lại nhờ đại đội trưởng của đại đội bảy giúp đỡ quan tâm.”
“Em sợ có người động vào lương thực của họ.”
Chiến Bắc Hành thấy cũng có đạo lý.
Ở nông thôn.
Nắm đ.ấ.m chính là đạo lý, hai cô nhi này chắc thường xuyên bị bắt nạt.
Bà đồng Tô ngồi trên ghế nhỏ tắm nắng, nhướn mắt lên nói:
“Tiêu Thất à, cháu đi một mình sẽ chịu thiệt đó.”
Tô Tiêu Thất: “…”
Bà nội bà, đâu phải bà không biết bản lĩnh của cháu gái bà.
Nếu không phải sợ ông trời thưởng cho cô mấy cái sét đánh, Tô Tiêu Thất sẽ xé nát đôi cánh của Tô Kiến Minh.
“Bà nội. Cái đó? Cháu là đi giúp người lấy niềm vui, không thích hợp dẫn theo người.”
Câu này có nghĩa:
Ai làm việc xấu lại mang theo mấy cái gánh nặng?
Không sai, Chiến Bắc Hành trong mắt cô chính là gánh nặng đó.
Người đàn ông này điểm nào cũng tốt.