Chỉ thấy nhà chú mình ăn như vậy, dùng dầu chắc là ngon lắm.
Tô Tiêu Thất mỉm cười.
“Bảo em cậu mang qua, nhà tôi ở gần đây, cậu có thể đem đến nhà tôi.”
“Được”
Cậu thanh niên trẻ vội hét lên:
“Xuân Đào, mang thùng lại đây.”
“Vâng”
Xuân Đào chạy tới mang theo một chiếc xô gỗ.
Cô bé đi một đôi dép rơm làm bằng hoa sậy, trên tay còn mang trên tay một đôi dép rơm làm từ hoa sậy khác: “Anh trai, anh đổi đôi dép đi.”
Cậu thanh niên trẻ lau chân trên tấm rơm khô trên bãi sông.
“Không cần, chân bẩn rồi, đừng lãng phí dép.”
Tô Tiêu Thất nhìn tuyết còn chưa tan trên mặt đất, nói: “Đi dép vào đi.”
Cậu thanh niên trẻ giật mình.
Không dám phản bác.
Cậu ấy sợ Tô Tiêu Thất tức giận sẽ không cùng mình đổi cá và vỏ sò nữa.
Người đang chờ để đổi rất nhiều.
Đây là sự may mắn mà ba mẹ c.h.ế.t đi đã làm việc cực nhọc dưới đất, mới gặp được người sẵn sàng đổi bột lấy trai sông với họ.
Phước lành này...phải tiếp tục.
Cậu bé nghe lời mang giày vào.
“Chị, nhà chị ở đâu để em đưa qua?”
Bà lão bên cạnh thấy vậy vội vàng cho Tô Tiêu Thất xem đồ trong thùng gỗ của mình. “Đồng chí, trai sông của tôi lớn. Cô đổi với tôi đi.”
Hai mắt Xuân Đào ngập nước.
“Bà Triệu, sao bà lại làm như vậy?”
Bà lão đó hừ một tiếng: “Đi ra chỗ khác, đồ khắc ba khắc mẹ.”
Bào lão khác chen miệng vào: “Tôi nói này vợ Triệu Lão Hầu à, bà tranh với hai cô nhi cái gì chứ?”
“Xuân Đào, cháu và Xuân Minh mau đi đi.”
“Cám ơn bà Tiền.”
Xuân Đào mím môi, xách thùng gỗ sợ sệt đi về phía Tô Tiêu Thất.
Cô bé sợ Tô Tiêu Thất chê anh em họ xui xẻo.
Tô Tiêu Thất lạnh lùng nhìn bà Triệu: “Làm người nên hiền hậu, hành thiện tích đức nên bắt đầu từ tích khẩu đức.”
Bà Triệu đó đang muốn chửi thề đã nghe người bên cạnh kéo bà ta lại.
“Bà không biết cô ấy à? Trước kia đi làm ở cung tiêu xã, nghe nói gả cho sĩ quan rồi thì ngay cả công việc ở cung tiêu xã cũng không cần nữa.” Phụ nữ nói chuyện thường đợi hàng thứ phẩm ở cung tiêu xã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-480.html.]
Đương nhiên biết Tô Tiêu Thất.
Bà Triệu không dám nói chuyện nữa.
Những năm này, sĩ qua còn đáng sợ hơn quan huyện.
Xuân Minh và Xuân Đào rời đi với Tô Tiêu Thất.
Đến trước cửa nhà.
Tô Tiêu Thất mở cửa, bà đồng Tô đang ngồi trên ghế nhỏ vuốt lông cho Đại Hắc.
“Một con mèo như mày còn cho mình là cá à? Tự nhiên nhảy xuống sông làm gì?”
Đại Hắc uất ức.
“Meo.”
Tố cáo con sen và nam nhân của cô.
Thật không tử tế.
Không xem mèo là mèo… hu hu hu.
“Vào đi.”
Tô Tiêu Thất đi vào trước, ngọt ngào gọi một tiếng:
“Bà nội, cháu về rồi.”
Bà đồng Tô thấy hai đứa nhỏ quần áo phong phanh theo sau lưng cô, vội thở dài:
“Trời lạnh như vậy, sao lại mặc phong phanh như vậy?”
Xuân Đào gặp nhiều bà lão trong thôn, nhưng đây là lần đầu tiên gặp bà lão xinh đẹp như vậy.
Trong đầu cô bé chỉ có hai từ xinh đẹp.
“Cháu chào bà.”
“Cháu chào bà.” Xuân Minh cũng rất cẩn thận.
Bà đồng Tô cười đáp. “Ăn sáng chưa?”
“Dạ ăn rồi.”
Hai anh em đồng thanh đáp.
Nhưng bụng lại đánh trống, tiếng động đó còn dài còn vang hơn cả tiếng còi xe lửa.
Bà đồng Tô bật cười.
Đứng lên đi vào bếp múc hai bát cháo bưng ra.
“Buổi sáng ăn còn dư đó. Nếu không chê đây là cháo còn dư, các cháu đến ăn một bát đi.” Đời này bà đồng Tô đã làm không ít việc thiện, mấy năm khổ cực cũng không than oán.
Chỉ thất vọng về Tô Kiến Minh thôi.
Tô Tiêu Thất cầm một chậu gỗ to ra, nhìn về hai anh em đang bối rối.
“Ăn cháo trước đi. Sau này rảnh rỗi thì đến phụ bà nội làm việc.”
“Bà nội thích ăn mấy cá trạch, trai sông. Dâu rừng trên núi…”
“Chị, để em đổ cho.”