Nhưng đi một mình xuống ao chẳng có gì vui cả.
Từng giỏ cá đã được khiêng lên.
Nhiều người đã câu được con cá chép bạc nặng hơn chục kg.
Niềm vui thu hoạch tràn ngập trên khuôn mặt mỗi người dân làng.
Những con cá này sẽ được bán chung.
Có người hét lên:
“Hình như tôi lại chạm vào thứ gì đó.”
Người hét to là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thấp và da ngăm đen.
Mọi người tò mò nhìn về phía giữa ao.
Chắc chắn, mọi người đều là những người hóng hớt đạt chuẩn.
Tô Tiêu Thất duỗi cổ.
Người đàn ông da ngăm đen rút thứ gì đó ra khỏi bùn, bùn từ vật đó chảy xuống.
Những người trong ao đều bị sốc.
Người đàn ông cũng sợ hãi.
“Mẹ ơi”
Anh ấy trực tiếp ném hộp sọ trên tay cho chàng trai trẻ bên cạnh.
Cậu thanh niên khóc trong lòng, cũng không dám cầm.
Thuận tay ném cho người bên cạnh.
cuối cùng……
chuyển qua cho mấy người.
Chuyển đến tay Chiến Bắc Hành.
Anh nhìn kỹ hộp sọ, giơ lên và nhìn mọi người.
“Người thân của nhà ai?”
Mọi người nhìn nhau.
Ai chôn người thân dưới ao mà không sợ ma đến gõ cửa lúc nửa đêm?
Đội trưởng đại đội và kế toán đại độ nhìn nhau, đều hiểu đây chính là hiện trường vứt xác.
Chiến Bắc Hành đặt hộp sọ vào chiếc giỏ bên cạnh.
Anh bước tới chỗ người đàn ông da đen và nói: “Dưới đây nhất định có thứ gì đó.”
Những người khác giải tán.
Thậm chí có người còn dùng xô gỗ múc nước đi một cách chu đáo.
Họ không dám chạm vào xương.
Cứ múc nước ra đi...
Sau một thời gian, mực nước lại giảm xuống.
Tô Tiêu Thất không nhặt trai sông nữa, đứng sang một bên nhìn Chiến Bắc Hành mò hài cốt.
Mò được một chiếc sương xườn lớn.
Chiến Bắc Hành không nhấc nổi, thuận tay mò tiếp, mò được một sợi dây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-479.html.]
Chạm vào nó lần nữa...
Anh gọi một người trẻ tuổi dũng cảm đến: “Cậu xem có phải có một hòn đá.”
Cậu thanh niên vội vàng chạm vào nơi Chiến Bắc Hành chỉ.
Quả nhiên có một hòn đá.
Giết nguời.
Mọi người đều choáng váng.
Khi tất cả các bộ xương được chuyển lên bờ thì đã là nửa giờ sau.
Cảnh sát công xã Vĩnh Hòa cũng được gọi đến.
Hai chân bị trói bằng đá.
Nhìn vào chiều dài của bộ xương, người ta ước tính trực quan rằng chiều cao của người quá cố sẽ không dưới 1,65 mét.
“Đó là một phụ nữ.”
Tô Tiêu Thất lắc đầu, “Là đàn ông.”
Có người không phục hỏi: “Lùn như vậy?”
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt liếc nhìn đối phương: “Cậu cũng chẳng cao.”
Người đó: “…”
Đau đớn.
Bộ xương đã được cảnh sát xã Vĩnh Hòa mang đi.
Tô Tiêu Thất nhìn về phía ao.
Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
Chỉ là hôm ấy mặt trời đang mọc.
Không thể nhìn thấy gì và âm thanh cũng mơ hồ.
Cô không quay lại ao nữa.
Mình đã nhặt được năm con trai sông và một con cua nhỏ.
Tô Tiêu Thất nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ chân trần ở bên cạnh đã nhặt được rất nhiều, liền cẩn thận nhìn cậu ấy.
“Này, cậu có muốn đổi con trai và cua này lấy bột mì không?”
Cậu thanh niên trẻ chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Có lông mày dày và đôi mắt to, nhưng hơi gầy và không có dáng người chuẩn.
Xét về ngoại hình thì cậu ất là khá cực khổ.
Ba mẹ đều mất, chút ít lương thực ở nhà bị dì chia ra.
Kèm theo em gái sống cuộc sống khốn khổ trong một ngôi nhà đổ nát.
Một thanh niên trẻ không thể so với người trưởng thành.
Hơn nữa...
Mùa đông ở Lâm thị thực sự quá lạnh.
Có thể sống qua cái mùa đông này, sợ lại không qua nổi mùa đông tiếp theo.
Cậu thanh niên mỉm cười vui vẻ nói:
“Chị. Đổi đi, đổi đi. Em gái em cũng có mấy con cá nhỏ, tẩm bột chiên giòn rất ngon, chỉ tốn dầu thôi.”
Cậu thanh niên trẻ không biết cá nhỏ chiên có vị như thế nào.