Vùng quê rất lạnh, rất cần những loại chiếc lò sưởi đi bộ như Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành cởi chiếc quần đùi leo lên giường.
Cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm chặt Tô Tiêu Thất.
Một giọng nói trầm vang lên trên đầu cô:
“Tiêu Thất.”
“Ừm.”
“Chúng ta không cần con cái duy trì mối quan hệ.”
Chiến Bắc Hành cảm thấy có lỗi với Tô Tiêu Thất. Nghe ý của bà đồng Tô nói như Tô Tiêu Thất là nguyên căn của nguồn bệnh.
Tô Tiêu Thất đưa tay chạm vào cơ bụng của anh.
Trời ơi, cảm giác thật tuyệt.
“Bắc Hành, ta biết. Mọi thứ phải dựa vào số phận.”
Cô ngẩng đầu lên nói: “Để bà nội chăm dưỡng lại sức khỏe cho em trước.”
“Bản thân em cũng muốn có một đứa con ngoan với anh.”
Nguyên nhân mà Tô Tiêu Thất không có ý kiến gì, là bởi vì tổ tiên nhà cô đều là những ông lão độc thân không có con cái.
Đến lượt cô, kết hôn rồi.
Có con hay không, phải dựa vào ý trời.
Cô thầm muốn có hai đứa con với Chiến Bắc Hành.
Tô Tiêu Thất thầm nói: Ngày mai hỏi ý kiến của tổ tiên?
Chiến Bắc Hành đợi Tô Tiêu Thất ngủ.
Sau đó anh mở chăn ra và đi vào phòng chính.
Anh thắp ba nén hương.
“Các vị tổ tiên, con hiểu tâm ý của Tô Tiêu Thất, cô ấy rất thích trẻ con.”
“Nếu con và Tiêu Thất không có con, xin hãy đối xử tốt với Tiêu Thất. Sau này đừng làm cô ấy buồn. Con sẽ thắp hương thường xuyên cho các vị, kiếm nhiều tiền hơn để dâng thân vàng cho các vị.”
….
Nói một hồi lâu.
Tổ tiên rất lo lắng, nửa đêm đi chặn cửa.
Nếu dám để cho đệ tử nghiệt ngã không có con, để xem 108 vị tộc trưởng có đập nát cửa nhà bà chú Sinh không.
Các tổ tiên lần lượt bỏ việc.
Họ đang đợi Tô Tiêu Thất sinh thêm vài chú hổ con để mang về chơi.
“Bà chú Sinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-477.html.]
“Mở cửa, mở cửa”
Vị tộc trưởng khó tính không thể chịu đựng được.
Bà chú Sinh là người được mọi người yêu mến nhất và bà ấy đã ngủ quên trên vòng nguyệt quế của mình trong nhiều năm qua.
Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Trong khi đang thở dài trước gương, liền nghe thấy tiếng sói hú ngoài cửa.
Bà ấy nhìn con sen ở bên cạnh, “108 con ch.ó độc thân? Hay là nhổ cỏ nhà bọn họ rồi?”
Con sen biểu thị không phải.
Chỉ có 108 lão độc thân tóm đồ nhà người ta, đánh chó nhà người ta.
Dù sao sức mạnh của bọn họ đông.
Bà chú Sinh chỉ đành dứng dậy ra mở cửa.
Tô Tiêu Thất không biết rằng các tộc trưởng lại gây chuyện.
Cô đang ngủ trong lòng người đàn ông điển trai,trong giấc mộng tay cô cũng mơ hồ. Chỉ nhìn thấy một tia sáng vàng lóe lên, sư phụ lão quỷ nhà mình mỉm cười với vẻ mặt trộm cắp, như thể đã làm điều gì xấu.
“Tiêu Thất, thành rồi.”
“Heiheihei, vẫn là sư phụ muốn tốt cho con.”
Sư phụ lão quỷ bỏ chạy với vẻ mặt thần bí.
Tô Tiêu Thất bối rối, cái gì mà thành.
Đáng tiết lão quỷ chạy nhanh.
Tô Tiêu Thất không có thời gian để hỏi thêm.
Nếu không, cô nhất định sẽ kéo tai lão quỷ lại, kêu ông ấy tới cửa bà chú Sinh rút lại lời nói đó.
Thật là tội lỗi...
Không thể thu hồi lại được, chỉ trong một đêm cô đã mang chiếc bài vị sang một giáo phái khác đổi môn bài bái sư phụ khác.
Cô không biết rằng mình đã bị tổ tiên không đáng tin cậy của mình lừa gạt.
Sáng sớm ngày mai.
Tô Tiêu Thất bị tiếng gà gáy đánh thức.
Lật người.
Vừa chạm vào thì người bên cạnh đã không còn ở đó nữa.
Tô Tiêu Thất uể oải duỗi người, mặc chiếc áo khoác bông hoa mà bà đồng Tô may cho cô.
Cô đi ra ngoài sân.
Sau khi nhận được mấy cái liếc mắt của bà đồng Tô, bà ấy nói: “Nhìn con bé nhà cháu này, ở Kinh thị cũng ngủ lười sao?”
“ Ưm, mẹ không cho cháu dậy sớm.”