Chiến Bắc Hành lấy thẻ quân nhân và phiếu ăn của mình qua đó, một lúc sau xách một nồi nước đến.
Rót ra hai cốc nước
“Nước ấm, uống một ngụm đi.”
Tô Tiêu Thất uống một ngụm nước nóng, bụng cũng ấm lên.
Một phần thịt kho, hai bát cơm và một phần sủi cảo.
Chiến Bắc Hành gắp một miếng thịt kho vào bát Tô Tiêu Thất: “Món thịt kho này được hầm với đậu hũ, ăn rất ngon, đợi khi đến xã Vĩnh Hoà, anh mua về nấu cho em và bà nội.”
Tô Tiêu Thất cắn một miếng và giơ ngón tay cái lên.
“ Rất ngon, béo nhưng không béo ngậy, có mùi thơm thoang thoảng của đậu phụ lên men.”
“Sủi cảo của bún cải trắng.”
Tô Tiêu Thất ăn một miếng sủi cảo.
Chiến Bắc Hành vẫn luôn ấm áp nhìn Tô Tiêu Thất, anh thỉnh thoảng lại gắp thịt kho cho Tô Tiêu Thất.
Trong lòng Tô Tiêu Thất rất cảm động.
Người đàn ông này luôn trầm lặng và ngốc nghếch nhưng luôn yêu thương cô theo cách riêng của mình.
“Bắc Hành, anh ăn nhiều một chút đi, buổi tối chúng ta còn phải đến xã Vĩnh Hòa.”
Khi đến Vĩnh Hòa, cô muốn gặp Tô Kiến Minh.
Không biết xấu hổ dám đi gây sự với bà đồng Tô. Còn muốn có liên lạc của cô.
Đợi đó cô sẽ cho anh ta một trận.
Nghĩ đến bà đồng Tô cả đời này sinh ra một đứa con vô đạo đức, Tô Tiêu Thất lại tức giận.
Chuyện này không có cách nào thay đổi được.
Một thi thay đổi, cô chỉ muốn lôi Tô Kiến Minh ra đánh chết.
Rõ ràng là mẹ của mình, Tô Tiêu Thất vô cùng chán nản.
Không được đánh ba mẹ, sẽ bị ông trời trừng phạt.
Wu wu wu...
Tô Tiêu Thất thấy Chiến Bắc Hành ăn hết đồ ăn, sau đó đi mua một cái bánh bao thịt khác. Anh cẩn thận đặt những chiếc bánh bao nhân thịt bọc giấy dầu bỏ vào túi.
Hai người cùng nhau trở lại nhà ga.
Chiến Bắc Hành lúc này mới bắt đầu cho Đại Hắc ăn bánh bao nhân thịt.
Dùng túi da rắn để che lại.
Nếu để người khác biết được họ cho Đại Hắc ăn bánh bao nhân thịt, lập tức bắt họ đi giáo dục tư tưởng.
Đại Hắc rất ngoan.
Không nhảy lung tung nữa, có đồ ăn mới là đạo lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-473.html.]
Đại Hắc ăn no xong.
Nằm trên đùi Tô Tiêu Thất để chủ cào vào lông nó.
Chiến Bắc Hành nhìn chiếc đồng hồ: “Còn hai mươi phút nữa.”
Chiếc đồng hồ vốn là do Chiến Bắc Thịnh tặng.
Anh không thích.
Nhưng Chiến Bắc Thịnh cố chấp đưa, chỉ đành nhận lấy làm quà.
Đến xã Vĩnh Hoà.
Đã hơn bốn giờ chiều rồi
Tô Tiêu Thất có cảm giác mình trở về quê hương.
Những buổi tối cuối năm, trên đường phố xã Vĩnh Hòa vắng người.
Tô Tiêu Thất đi về phía trước.
Chiến Bắc Hành đi theo phía sau, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Tô Tiêu Thất.
Ánh mắt hướng về phía cô toàn là sự nuông chiều và tình yêu.
Tô Tiêu Thất cứ theo con đường đi đến trước sân nhà.
Cây táo trước cửa trơ trụi, chỉ có hai chiếc lá vàng lung lay trên chạc cây.
Tô Tiêu Thất hít sâu một hơi.
Cô vỗ nhẹ vào cửa sân.
“Bà nội.”
“Bà nội, bà có ở nhà không?”
Một lúc sau mới có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Bà đồng Tô chống gậy chậm rãi đi tới mở cửa, mở cửa ra thì ngạc nhiên.
“Tiêu Thất.”
Ánh mắt vẫn dịu dàng và nhân hậu như ngày nào: “Sao cháu lại về rồi?”
“Cháu nhớ bà.”
Tô Tiêu Thất mũi cay cay, ôm bà đồng Tô.
Ngay cả trong mùa đông, bà đồng Tô vẫn giữ mình rất sạch sẽ. Quần áo còn được xông khói bằng hoa khô, tạo mùi thơm nhẹ.
Một bà già nhỏ nhắn thanh lịch.
“Đứa trẻ ngốc, đã gả đi rồi, sao lại cứ ở lỳ trong nhà?”
“Bà nội, cháu và Tô Tiêu Thất đến thăm bà.” Chiến Bắc Hành xách một đống hành lý đứng đằng sau.
Bà đồng Tô nhanh chóng tránh đường: “Bắc Hành, mau vào trong đi, bà xuống bên dưới làm chút gì cho mấy đứa ăn.”