Chiến Bắc Diệu nhìn không thấy mấy thứ kia, nhưng bản thân cũng có thể cảm giác rõ ràng được là từ mùa hè nháy mắt biến thành thời đại băng hà.
Như cả người trần trụi, vùi mình vào trong băng tuyết.
Tô Tiêu Thất cong cong đôi mắt, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Những quỷ quái bị tà vật ở trong phòng hấp dẫn lại đây, bọn nó không dám vào cướp đoạt, chỉ dám tụ lại ở chỗ này.
Tìm một chút cơm thừa canh cặn.
Hứ.
Quỷ phế vật.
Chỉ dám hù dọa những dân làng ở bên ngoài.
Tô Tiêu Thất làm động tác ngón tay cái ngã xuống với những quỷ quái này.
Không tiếng động nói:
“Phế vật cặn bã.”
Nhóm quỷ quái này vò đầu bứt tai, mang theo một trận gió lạnh.
Giọng của quỷ quái kêu ngao ngao đặc biệt mạnh mẽ.
Há miệng ra… Hương vị này quả thực khiến cho người ta hít thở không thông…
Tô Tiêu Thất thấy bọn chúng lao tới, trở tay dán một lá bùa qua.
Những con quỷ xung quanh bị bùa đánh cho hồn phi phách tán.
“Phế vật.”
Tô Tiêu Thất rất căm ghét.
“Mọi người muốn cùng nhau đi vào không?”
Chiến Bắc Hành gật đầu: “Em đi đâu, anh đi theo đó.”
“Đúng đúng, có em ở đây, anh cũng không sợ.” Chiến Bắc Diệu nhanh chân phụ họa.
Tô Tiêu Thất nhìn hai chân của Chiến Bắc Diệu còn đang run lẩy bẩy, im lặng.
Cô dẫn đầu đi qua ngạch cửa.
Lập tức cảm giác được trong phòng không ổn.
“Anh Tư, anh nhất định phải bám sát Bắc Hành đó.” Tô Tiêu Thất phân phó.
Chiến Bắc Hành là thủ lĩnh quân đội, dương khí trên người đặc biệt nhiều.
Lại có mang theo tóc của cô ở trên người.
Sẽ không gặp phiền toái gì lớn được, nhưng Chiến Bắc Diệu thì không như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-459.html.]
“Được.”
Mẹ Trương thấy được bọn Tô Tiêu Thất đi vào, lộ ra nụ cười hiểu ý.
Từ trong phòng bếp lấy ra một con dao, ngồi xổm ở cửa bắt đầu mài dao.
Tiếng mài d.a.o đặc biệt chói tai.
Mẹ Trương lại thích nghe nó…
Quỷ quái xung quanh lại xuất hiện lại đây, vây quanh mẹ Trương nhìn bà ta mài dao.
“Có hàng tốt?”
“Cũng là cho tà thần và A Nguyệt nhà ta.” Ánh mặt Mẹ Trương đột nhiên dại ra.
Trước mắt bà ta hiện lên hình ảnh Trương Nguyệt khóc lóc kể lể hơn hai tháng trước.
“Mẹ, anh ta đánh con. Con sống không nổi nữa, con muốn ly hôn.”
“A Nguyệt à, có phải hay không con có người khác ở bên ngoài? Đàn ông đánh phụ nữ dù sao cũng phải có lí do, con phải nghĩ lại xem có phải do chính mình làm không tốt hay không? Có phải do chính mình lớn lên không tốt hay không, hay là do dáng người không tốt?”
“Mẹ, mẹ có phải là mẹ của con không? Con ở bên ngoài không có ai hết, nếu cùng người đàn ông khác chỉ nói có một câu cũng sẽ bị đánh.”
“A Nguyệt à, đây là do con không đúng rồi. Khi con cùng người đàn ông khác nói chuyện có phải đã cười hay không?”
“Mẹ chính là quả phụ, con không thể ly hôn được. Rất mất mặt…”
Nghĩ tới lúc này…
Ánh mắt đang dại ra của Mẹ Trương dần dần trở nên âm trầm.
Tiếng mài d.a.o phay trong tay bà ta càng vang lên.
Tô Tiêu Thất gõ cửa.
Chiến Bắc Hành và Chiến Bắc Diệu ở sau lưng cô đồng thời biến mất.
Cô bình tĩnh quay đầu lại: “Chút khó khăn nhỏ đừng sợ.”
Chiến Bắc Hành có tuệ căn.
Về sau tu luyện, đối công tác của anh cũng có chỗ lợi.
Tầm hai phút sau.
Cửa được mở từ bên trong.
Đập vào mắt chính là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, vẻ bề ngoài giống như hạng ba từ dưới đếm lên.
Tô Tiêu Thất biết người này chính là Trương Nguyệt.
Cũng chính là con quỷ đang yêu đương với Nam Thiên.
“Cô là ai?” Trương Nguyệt vừa mở miệng, trong miệng một hương vị bay ra.
Tô Tiêu Thất liếc mắt đánh giá cô ta một cái: “Tôi là hàng xóm của Nam Thiên.”