“Về sau bán cao hơn một chút.”
Tô Tiêu Thất: “...”
Bà quỷ già này thật là đặc biệt.
“Cảm ơn, lần sau thấp nhất cũng phải bán một tệ.”
Cô bị bà Trương nói đến đau lòng.
Nếu mà bán cho người khác, cao thấp gì cũng phải từ năm tệ trở lên.
Chỉ là…
Hôm nay là ngày tốt để làm việc thiện.
Làm chuyện tốt, thì không nên hỏi tiền đồ.
Ông chú sống qua ngày cũng rất khó khăn, vốn dĩ cô còn định không lấy tiền, nhưng sợ ông chú kia cho rằng cô là kẻ lừa đảo.
Haiz…
Làm người tốt…thật khó.
Tô Tiêu Thất càng đi vào bên trong, càng cảm thấy âm u lạnh lẽo.
Mùi hôi kia thật sự là khó ngửi.
Cô lại lấy ra ba lá bùa khử mùi, đưa cho Chiến Bắc Hành và Chiến Bắc Diệu.
Bà Trương nhàn nhạt liếc qua, lộ ra một nụ cười nham hiểm.
“Học sinh dở nhiều đồ nghề.”
Hứ.
Bị một bà quỷ già ghét bỏ.
Tô Tiêu Thất cười gượng hai tiếng khanh khách: “Đồ nghề nhiều ít cũng không sao cả, có tác dụng là được. Hôm nay tôi tự tính cho chính mình một quẻ, thích hợp tiễn quỷ lên đường.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, thậm chí có chút phấn khích.
Cùng với tiếng cười.
Tô Tiêu Thất bước đi rất nhanh.
Chiến Bắc Diệu theo ở phía sau hai chân run run, tàn tích bóng ma chiến đấu lần trước vẫn còn rõ ràng trong đầu.
Anh ta sao có thể quên được khi đi tìm dân làng, gặp được lệ quỷ nghiêng đầu, m.á.u chảy xuất hiện ở trước mặt anh ta.
Bàn tay lạnh ngắt bóp cổ khiến anh ta hít thở không thông…
Hu hu hu…
Anh ta vì cái gì mà làm quần chúng ăn dưa?
Chiến Bắc Diệu quay đầu nhìn Chiến Bắc Hành, em dâu vẫn là người em dâu kia sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-458.html.]
Thấy Chiến Bắc Hành không phản ứng gì, anh ta vội vàng đi tới. Bàn tay gắt gao nắm chặt ống tay áo Chiến Bắc Hành, đành phải đi theo em trai nhà mình thôi.
Kiên định không di chuyển, tuyệt đối không buông tay.
Tô Tiêu Thất đi về phía nhà của Trương Nguyệt, càng đi càng âm u lạnh lẽo.
Mẹ Trương nhìn tuổi già sức yếu, nhưng tốc độ chân thì rất nhanh.
Đã tới cửa rồi.
Bà ta đẩy cửa sân nhỏ nhà mình ra, quay đầu lại cười một cách ảm đạm.
“Vào đi.”
Chiến Bắc Diệu buông lỏng ống tay áo của Chiến Bắc Hành ra, không tự chủ được đi vào.
Chiến Bắc Hành: “...”
Người anh tư này là thật không có định lực.
Bà quỷ già nhẹ nhàng nói một câu thì lập tức đi qua?
Tô Tiêu Thất lé mắt trừng Chiến Bắc Diệu, một lá bùa bay qua.
Anh ta giật mình một cái, tỉnh táo lại.
“Em dâu. Em sẽ bảo hộ anh chứ?!” Anh ta không quá chắc chắn, nhấn mạnh giọng điệu.
Tô Tiêu Thất đặt một lá bùa vào trong n.g.ự.c anh ta: “Học sinh dở thì đồ nghề nhiều. Lá bùa này có tác dụng gì thì chắc không cần em phải nói lại nhỉ?”
Chiến Bắc Diệu: “...” Ý của em ấy là tự cầu nhiều phúc sao?
Mẹ Trương thu hồi ánh mắt: “A Nguyệt ở trong phòng phía sau. Tôi đi nấu cơm cho mọi người ăn.”
“Cảm ơn.”
Mẹ Trương vào phòng bếp: “Mọi người sẽ thích nơi này, ở lại với A Nguyệt của tôi đi.”
“Chúng ta đến phía sau xem một chút đi.” Tô Tiêu Thất liếc nhìn phòng bếp lần cuối, bắt gặp ánh mắt quỷ dị của mẹ Trương
Đó là đôi mắt giống từ trong địa ngục bò ra ngoài tìm kiếm con mồi.
Chiến Bắc Hành đứng ở bên cạnh Tô Tiêu Thất.
“Bà cụ này biết rõ mục đích em tới đây, nhưng lại vẫn dẫn về.”
Tô Tiêu Thất lạnh lùng cười:
“Đó là bởi vì bà ta đã hạ gục nhiều thuật sĩ rồi.”
Đi tới cửa căn phòng ở phía sau.
Âm khí càng nặng.
Đối với những âm khí đó mà nói, hơi thở tuổi trẻ của người sống như này, không khác món ngon mỹ vị.
Đã vậy hơi thở của ba người bọn họ, đặc biệt thuần khiết.
Trong đó có người lại là thủ lĩnh quân đội.