Sắc mặt bà thím biến đổi, khó xử nhìn bọn họ.
“Nếu không, mấy người đổi người khác để hỏi thăm đi.” Bộ dáng kia, giống y như thấy quỷ.
Tô Tiêu Thất: “?”
Có chuyện rồi.
“Thím ơi, chúng tôi không hỏi thăm người khác.”
Tô Tiêu Thất mắt thấy bà thím nhấc chân chuẩn bị bỏ chạy, vội vàng giữ bà ấy lại.
“Chúng tôi đổi người khác để hỏi.”
Bà thím lên tiếng: “Mấy người hỏi thăm ai?”
“Mẹ của Trương Nguyệt.”
Bà thím: “...”
Haiz.
“Cô buông ra tôi ra, tôi thấy choáng đầu quá. Mẹ của Trương Nguyệt, thật đáng thương …” Đại nương liên tục thở dài ba hơi.
Tô Tiêu Thất biết bà thím sẽ nói cho cô.
Buông tay một cách tự nhiên.
Bà thím nhắm chuẩn cơ hội, bỏ chạy như gió.
Chạy…
Mẹ nó.
Tô Tiêu Thất: “...”
Chiến Bắc Diệu: “...”
“Ha ha ha, vị lão đồng chí này thật đúng là nhân tài. Còn biết dương đông kích tây.”
Chiến Bắc Hành trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh đi tìm người hỏi đi.”
Chiến Bắc Diệu lập tức ngậm miệng lại.
Cười quá sớm rồi.
Tô Tiêu Thất tìm một chỗ ngồi xổm.
Chiến Bắc Hành và Chiến Bắc Diệu cũng ngồi xổm xuống.
Không đến mười phút.
Có một ông chú dáo dác lấm la lấm lét đi tới.
Nhìn thấy ba cái đầu, sợ tới mức ông ta nhảy cao một cái.
“Quỷ aaa.”
Chiến Bắc Diệu nháy mắt nhảy dựng lên.
“Quỷ aaa.”
Tô Tiêu Thất thật hết chỗ nói rồi.
“Ban ngày ban mặt, làm sao có quỷ?”
Ông chú sửng sốt một chút, nhìn về phía mặt trời ở hướng Tây.
“Mấy người là người?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-456.html.]
“Vô nghĩa. Ông không phải người à?”
Ông chú vỗ vỗ ngực: “Thật là việc lạ hàng năm điều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều.”
Tô Tiêu Thất ngón tay khe hở kẹp một trương bùa hộ mệnh.
“Chú này, bán cho chú một lá bùa hộ mệnh.”
Mắt ông chú nhìn lá bùa trên tay cô: “Bao nhiêu tiền một lá?”
“Năm đồng tiền.”
Chiến Bắc Hành nhíu mày, đây là bùa hộ mệnh rẻ nhất mà Tô Tiêu Thất từng bán.
“Chỉ năm đồng tiền?”
Tô Tiêu Thất vẻ mặt nghiêm túc.
“Không phải bùa hộ mệnh đắt tiền, dùng tốt là được.”
Cô từ trong túi lấy ra ba lá bùa hộ mệnh: “Nhà ông có tất cả là ba người, một người một lá. Tôi tính chú một tệ hai đồng tiền.”
Cô cũng không phải là đại sư chào giá đầy trời.
Nhà họ Phương, đám người sư trưởng Trần: “...” Rõ ràng cô là vậy.
Tô Tiêu Thất là người nhìn món mà gọi.
Người giàu có giá của người giàu.
Người nghèo có giá của người nghèo, còn những người mang vinh dự cho đất nước thì cũng có cái giá khác.
Tô Tiêu Thất ném lá bùa thường thường về phía ông chú.
Một lá bùa đánh lên người ông chú.
Những lá bùa khác thì dừng ở trong tay ông ta.
Tức khắc, ông ta cảm thấy toàn thân ấm áp.
“Đồng chí, bùa này là của cô?”
“Yên tâm đi, ông mua không có hại, cũng không bị lừa mua hàng đâu.” Tô Tiêu Thất bộ dáng rung đùi đắc ý, cực kỳ giống đạo sĩ dỏm.
Tô Tiêu Thất thấy ông ta chịu bỏ tiền, trong lòng vui vẻ.
“Chú ơi, chú cho tôi hỏi thăm một chút.”
“Ai?”
“Mẹ của Trương Nguyệt.”
Nghe vậy, tay của ông chú run run.
Ông ta thở dài nói:
“Nhắc đến thật là đáng thương. Bà Trương một mình nuôi Trương Nguyệt lớn, gả cô ta cho nhà họ Lý ở thôn sát bên.”
Thật ra mẹ của Trương Nguyệt rất nghiêm khắc với cô ta, một chút sai lầm rất nhỏ cũng không cho phép. Chưa bao giờ để cho Trương Nguyệt về nhà vào ngày thường, có một lần Trương Nguyệt về nhà nói muốn ly hôn.
Bị mẹ của cô ta mắng một hồi lâu, nói cô ta bên ngoài có người đàn ông khác.
Sau đó…
Trương Nguyệt xảy ra chuyện.
Mẹ của Trương Nguyệt đến bệnh viện mang t.h.i t.h.ể của Trương Nguyệt t.h.i t.h.ể về, bà ta cũng không mời người tới an táng.
Nói là Trương Nguyệt chưa chết.
Ông chú nói sau khi chuyện này xảy ra, thì phát hiện nhà họ Trương gia càng ngày càng u ám.