Kẻ hèn nhát thứ nhất lúc này mới gật đầu.
“Sư phụ nói người kia là người xấu, phải cho chú ấy một chút giáo huấn.”
Anh em bọn nó sợ nhất là bị chích, dùng một thứ châm vào người khác coi như là cho họ giáo huấn.
Sau khi Tô Tiêu Thất biết chuyện, cô liền biết sư phụ sau lưng kẻ hèn nhát không phải là thứ gì tốt.
Nhưng cô không rảnh quản.
“Nếu sư phụ cháu lợi hại như vậy, hôm nào phải cho thím thấy đó.”
“Được.”
Tô Tiêu Thất đứng dậy rời đi.
Kẻ hèn nhát thứ nhất bình tĩnh nhìn vào phòng Tô Tiêu Thất, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, chỉ là nụ cười kia lại có chút tà khí.
Tô Tiêu Thất cũng không có đi tới nhà xưởng nát mà Chiến Tiểu Giang nói.
La bàn trong tay cô giật giật.
Nhắm hai mắt lại, miệng lẩm bẩm:
“Sư phụ lão quỷ. Hãy cho tôi một chút manh mối.”
Vừa dứt lời.
La bàn trong tay chuyển động quay điên cuồng, cô nhìn thoáng qua phương hướng của la bàn.
Khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng.
Cô biết cô gái trên ảnh chụp, không phải là nữ quỷ cùng Nam Thiên yêu yêu đương đương.
Hơi thở không đúng.
Chiến Bắc Hành đứng ở trong viện chờ Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất. Chúng ta có thể tìm kiếm trong số những bệnh nhân của Nam Thiên.”
Nam Thiên là bác sĩ.
Trong số các bệnh nhân?
Tô Tiêu Thất cho Chiến Bắc Hành một like thật to.
Vừa may Chu Nguyệt làm việc ở bệnh viện nơi Nam Thiên công tác, chỉ là Chu Nguyệt làm ở văn phòng.
Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành đi đến bệnh viện.
Cô cho Chiến Bắc Hành đi tìm người ở phòng Nam Thiên để hỏi thăm tin tức.
Còn chính cô thì đi tìm Chu Nguyệt điều tra bệnh nhân nào của Nam Thiên đã mất gần đây nhất.
“Chị dâu hai.”
Tô Tiêu Thất phát hiện Chu Nguyệt dường như vui vẻ hơn rất nhiều.
Haiz.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-454.html.]
Chị dâu thứ hai là người mù quáng trong tình yêu, cố tình lại mù quáng yêu một cây tra nam si tình Chiến Bắc Đình như vậy.
Đây là duyên phận kiếp trước sao?
“Em dâu.”
Chu Nguyệt vội vàng đứng lên: “Em cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?”
“Không có không có. Em chỉ là tìm chị hỏi chút chuyện thôi.” Tô Tiêu Thất dăm ba câu kể hết câu chuyện cho Chu Nguyệt.
Chu Nguyệt nghe vậy thì suy nghĩ.
“Hai tháng trước, bệnh viện bọn chị đúng là đã xảy ra một việc.”
Tô Tiêu Thất: “...”
Chết tiệt.
“Có quan hệ với Nam Thiên sao?”
Chu Nguyệt gật gật đầu, ban đầu có một cô gái bị chồng mình bạo hành trong nhà.
Khi đưa đến bệnh viện thì hơi thở thoi thóp, cô ta cũng từ bỏ mong muốn được sống.
Nam Thiên đã cứu cô ta một mạng.
Sau này.
Người đàn ông của cô gái đó làm loạn tới bệnh viện, nói là Nam Thiên là vợ anh ta lén phén với nhau.
Cô gái kia đã g.i.ế.c c.h.ế.t chồng và ba mẹ chồng, cuối cùng tự sát.
Lần này.
Nam Thiên không thể nào cứu sống được nữa.
Chuyện này gây ra ồn ào rất lớn, chú em của cô gái đó lại dẫn người tới làm loạn.
Bị đè ép xuống.
Tô Tiêu Thất thổn thức không thôi: “Cô ta trông như thế nào?”
Chu Nguyệt cũng không biết diện mạo cụ thể của cô gái kia như thế nào, chỉ nhớ rõ tên là Trương Nguyệt. Vẫn là bởi vì chữ Nguyệt cùng âm với chữ Nguyệt trong tên cô.
Tô Tiêu Thất cả giận nói:
“Ghét nhất là đàn ông bạo lực gia đình.”
“Bạo lực lạnh cũng là bạo lực gia đình.”
Chu Nguyệt đỏ mặt: “Em dâu. Chị biết em có khả năng khinh thường chị, cảm thấy chị và anh hai của em… Nhưng em không biết, anh hai của em là tia sáng trong trái tim chị khi còn nhỏ.”
Tô Tiêu Thất: “...”
Nàng thật sự không nghĩ tới Chiến Bắc Đình như vậy.
Nếu thật sự nghĩ như vậy, thì đã mặc kệ hai người bơ vơ tự đi tìm c.h.ế.t rồi.