Trên ngón tay Tô Tiêu Thất xuất hiện thêm một lá bùa: “Nam Thiên. Bạn gái cậu thích mùa hoa hướng dương nở đúng không.”
Từ trước đến nay ít khi nói cười Nam Thiên:
“Làm sao mà cô biết được?”
“Điều tôi biết đến so với cậu thì nhiều hơn nhiều, để tôi vào trong phòng cậu nhìn xem?” Tô Tiêu Thất ôn nhu nói.
Chuông cảnh báo của Nam Thiên vang lên.
Cậu ta nhớ rõ Tiểu Liên từng nói không thể để cho bất luận kẻ nào đi vào trong phòng.
“Không.”
Một ngụm cự tuyệt.
Tô Tiêu Thất tính tình tốt lại một lần nữa mở miệng:
“Cậu không muốn cho người nhà cậu sớm chấp nhận cô ấy. Sớm một chút cưới cô ấy vào nhà sao?”
Nam Thiên khinh thường:
“Nhìn vẻ mặt cô cười rất gian trá, có quỷ mới tin cô.”
Chết tiệt…
Tô Tiêu Thất không thể nhịn nữa.
Vung tay lên: “Bắc Hành lên.”
Thời khắc mấu chốt, vẫn là nên giải phóng Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành tiến lên một bước, khống chế Nam Thiên.
Nam Thiên tội nghiệp giãy giụa mạnh mẽ, nhưng chả làm nên chuyện gì.
Tô Tiêu Thất lạnh mặt bước vào.
Tức c.h.ế.t cô.
Rõ ràng cô cười toả ánh nắng khắp nơi, lại bị nói gian trá.
Thật muốn chọc đui mắt chó của cậu ta.
“Này, cô không thể đi vào.”
Nam Thiên rống to.
Tô Tiêu Thất bình tĩnh nhìn một vòng quanh Nam Thiên, từ tướng mạo của cậu ta có thể nhìn thấy, sắp tới có một kiếp nạn.
Có kiếp nạn, đồng nghĩa với việc có thể kiếm tiền.
Có câu nói là việc đưa tới tận cửa cũng phải theo như cầu mà thu phí.
Nghĩ đến đây…
Tô Tiêu Thất lộ ra nụ cười hiền lành: “Thu nhập của cậu cao không?”
Nam Thiên trố mắt.
“Cũng không tệ lắm.”
Thím Nam biết mời đại sư thì phải tốn tiền, bọn họ không phải loại người keo kiệt vắt cổ chày ra nước.
“Đồng chí Tô, tôi hiểu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-450.html.]
Nam Thiên còn đang giãy giụa: “Anh buông tôi ra, có tin tôi báo cáo mấy người hay không.”
Tô Tiêu Thất dán một lá bùa dán qua.
Nam Thiên động cũng không thể động đậy.
“Đồ trứng thối, báo cáo em gái cậu á.”
“Bị nữ quỷ dây dưa, còn vui vẻ yêu đương.”
“Người tốt thì không tìm, một hai phải bắt chước Liêu Trai.”
Tô Tiêu Thất thả một lá bùa thanh khiết ở trong phòng, bấm tay niệm chú.
Vầng sáng của bùa thanh khiết dừng ở một góc phòng.
Căn phòng lạnh lẽo ban đầu.
Trong nháy mắt lại trở nên ấm áp giống như được mặt trời ngày xuân chiếu rọi.
Tô Tiêu Thất bức màn mở ra.
Nam Thiên: “...”
“Hu hu hu, tôi chưa gặp qua người phụ nữ nào đáng ghét như cô. Người đàn ông xúi quẩy nào sẽ cưới cô chứ?”
Chiến Bắc Hành xúi quẩy: “...”
Một tràng hạt dẻ bay qua: “Cái gì? Muốn để tôi cũng chơi Liêu Trai?”
Tô Tiêu Thất ở đầu giường Nam Thiên phát hiện một khung ảnh, bên trong là một cô gái thời kỳ dân quốc.
Thắt hai cái b.í.m tóc.
Là một người xinh đẹp và quyến rũ, trong ánh mắt như có những ngôi sao lấp lánh.
Rất đẹp…
Tô Tiêu Thất cảm thấy nếu cô là đàn ông, nhất định có thể có một mối tình người ma dây dưa không nguôi.
Nhìn cách trang điểm và quần áo của cô ấy, chắc là một tiểu thư nhà có tiền.
Ánh mắt Tô Tiêu Thất dừng lại vài giây.
Liền nghe thấy Nam Thiên tru lên như lợn bị giết.
“Đừng chạm vào Tiểu Liên của tôi.”
Tô Tiêu Thất đặt lại khung ảnh trên tủ đầu giường, rất có thâm ý hỏi câu.
“Cậu còn nhớ rõ hai người quen biết nhau như thế nào không?”
Nam Thiên như phát điên.
Tô Tiêu Thất thấy thế, ném khung ảnh cho cậu ta, đồng thời bấm tay niệm thần chú giải bùa cho cậu ta.
Cậu ta ôm khung ảnh vào trong ngực.
Môi tái nhợt run run: “Chúng tôi quen biết nhau như thế nào?”
Trái tim thím Nam gần như lạnh lẽo đi một nửa.
Bộ dáng này sao có thể bình thường?
Rõ ràng là trúng tà.