Vừa rồi cứu được Lâm Đông Thăng, cũng không có ý định lấy tiền.
Nghĩ đến hai đứa ranh con, chuẩn bị đem món nợ này tính trên đầu Chiến Bắc Diệu.
“Bắc Hành, nhớ bảo anh tư trả tiền cho em.”
Tô Tiêu Thất rất tủi thân.
Không thể làm không công được.
Không có tiền. Không có động lực.
“Được, anh tới đòi tiền anh tư.” Kể từ khi biết được không trả tiền sẽ có liên quan đến nhân quả. Chiến Bắc Hành tích cực hẳn.
Nhà họ Nam rất âm u, một bầu không khí lạnh lẽo nhàn nhạt bao trùm tầng hai.
Dì Nam gõ một cánh cửa phòng trong số đó.
“A Thiên, A Thiên. Mở cửa.”
Trong phòng truyền đến tiếng động.
“Mẹ, mẹ bảo bọn họ đi đi.”
Dì Nam lập tức đập cửa.
“A Thiên, mẹ xin con. Mở cửa ra được không?”
“Mẹ, mẹ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con à? Giọng nói của Nam Thiên không lên xuống trầm bổng chút nào, giống như là âm thanh của máy móc sau này vậy.
Tô Tiêu Thất im lặng ba giây, ngẩng đầu cười khẽ:
“Nam Thiên, nếu cậu thích bạn gái của cậu như vậy. Cậu không nghĩ tới chuyện giới thiệu cô ấy cho cả gia đình quen biết một chút sao?”
Trong phòng, một mảnh yên tĩnh.
Tô Tiêu Thất dán lá bùa trong tay lên trên cửa.
Nó sắp xuyên qua.
Nam Thiên lại chậm rì rì mở cửa.
Vóc dáng của cậu ta không cao, đeo một cặp kính gọng tơ vàng
Thân thể gầy gò, làn da trắng bệch trắng bệch có chút dọa người. Tình yêu ở đáy mắt bị kìm nén, âm trầm u ám mang theo một tia chất phác.
Có chút xấu hổ giải thích:
“Bạn gái tôi thẹn thùng, không thích gặp người khác.”
Thím Nam mơ hồ.
“A Thiên. Cô ấy ở nhà chúng ta sao?”
Nam Thiên đẩy mắt kính lên, cau mày nói:
“Mẹ, mẹ thật hồ đồ. Làm sao cô ấy có thể ở nhà chúng ta được? Chuyện này sẽ không tốt cho thanh danh của cô ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-449.html.]
Trên tay Nam Thiên còn có một quyển sách, Tô Tiêu Thất liếc nhìn bìa sách, trên đó viết “Ba mươi sáu cách theo đuổi vợ”.
“A Thiên, bạn gái của con rốt cuộc là người như thế nào?”
Thím Nam bực mình lên tiếng.
Chỉ có một cây độc đinh, từ nhỏ đến lớn đều xem anh như bảo bối.
“Lão Ngô Khả ở đơn vị con nói, con…”
“Mẹ.”
Nam Thiên cao giọng, cắt ngang lời nói của Thím Nam.
“Lão Ngô con trai con gái đều có đủ thì có cái tư cách gì mà nói con? Con hiện tại vẫn là kẻ độc thân, ông ta là người no không biết cái khổ của người đói.”
“Mọi người cũng không sốt ruột sao? Ai mua đồ gì cũng phải mua hai cái, ngay cả trồng cây cũng phải trồng có cặp.”
Giọng điệu của Nam Thiên rất tệ.
“Con sẽ nghỉ phép từ bây giờ tới Tết Nguyên Tiêu, dành thời gian cho bạn gái của con.”
Nam Thiên dường như phớt lờ hai người Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành đang đứng nghiêng phía trước.
Thím Nam: “…”
“Nghỉ phép? Hơn một tháng.”
Tô Tiêu Thất cũng rất kinh ngạc, nhân viên bệnh viện luôn luôn căng thẳng.
Viện trưởng cư nhiên có thể cho cậu ta nghỉ phép hơn một tháng.
Thím Nam lẩm bà lẩm bẩm: “Viện trưởng thật rộng lượng.”
Hừ.
“Rộng lượng cái rắm.”
“Ông ta không đồng ý, con phải ôm ống quần của ông ta khóc thét ở văn phòng một lúc lâu.”
“Xem ra nhà họ Nam chúng tôi sắp phải tuyệt hậu.”
Nam Thiên ôm viện trưởng khóc lóc than vãn rất thương tâm, cậu ta như một vật trang sức treo trên đùi của viện trưởng.
Gào từ văn phòng thẳng đến khu nội trú.
Nam Thiên không biết xấu hổ.
Viện trưởng không thể nào không xấu hổ, quyết định phê duyệt kỳ nghỉ của cậu ta.
Thím Nam trong lòng nghẹn muốn chết.
Nếu Nam Thiên kết hôn sớm thì khẳng định không ra tới nông nỗi này.
Haiz.
Nói nhiều nữa sẽ chảy nước mắt mất.
Biết vậy chẳng làm…