Ai thấy bạn bè quỷ của bọn họ, không phải đều bị dọa tè ra quần.
Tô Tiêu Thất nhấc lên, lại vứt qua chỗ khác.
Dùng mặt nện ở trên mặt đất.
Bang một tiếng.
Cái mũi của nữ quỷ lõm vào một khuôn mặt bằng phẳng giống như giấy.
“Tha cho tôi đi.”
Tô Tiêu Thất dậm chân, nữ quỷ biến thành trang giấy.
Đứng lên dựa vào chân tường.
Vô cùng Đáng Thương.
Anh anh anh……
“Tôi thật đáng thương.”
“Câm miệng.” Tô Tiêu Thất rống lên một tiếng, ngay lập tức nữ quỷ không dám nói tiếp nữa.
Tô Tiêu Thất nhìn về phía quỷ khác.
“Ra đây.”
“Không, đánh c.h.ế.t quỷ cũng không ra.”
Đám quỷ tập thể lắc đầu, nói ra liền ra, chúng nó không cần mặt mũi sao?
Tô Tiêu Thất cũng không nói câu thứ hai.
Móc ra một cành liễu từ trong túi.
Cành liễu hóa thành một số bóng dáng, chạy như bay đến nhóm quỷ đó.
Đuổi theo đánh chúng nó.
Làm nhóm quỷ trốn không thể trốn.
Nhóc nhát gan số 1 và số 2 sợ ngây người.
Này……
Bắp chân có chúc run, lần đầu tiên đã biết hai chữ sợ hãi.
Tập thể quỷ xin tha.
Tô Tiêu Thất nhếch miệng cười:
“Muốn cho tôi buông tha cho các người? Cũng không phải không thể.”
“Nhưng, tôi có một yêu cầu.”
“Đại tiên, cô nói đi.” Nữ quỷ giấy quỳ xuống dập đầu đầu tiên, “Yêu cầu gì cũng được.”
Tô Tiêu Thất duỗi tay chỉ vào hai nhóc
“Đi. Ngày thường các người đối với người khác thế nào, dêu dùng ở trên người bọn họ.” Tô Tiêu Thất cười thực xán lạn, “Tôi không nói dừng tay, các người không được dừng.”
“Nếu như để tôi biết các người lười biếng, sẽ có cành liễu hầu hạ.”
Nhóm quỷ……
Trao đổi ánh mắt với nhau. Lên đi……
Hai tên nhóc nhát gan: “……”
Chạy a……
Có quỷ đuổi theo a……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-443.html.]
Nhóc nhát gan chạy lần trước, phía sau có mấy con quỷ đuổi theo nhóc nhát gan chỉ có chạy đằng trời.
Bị quỷ ngăn cản.
Ấn ở trên mặt đất đánh một trận
“Bà nội, cứu cháu.”
“Ông nội, mau cứu cháu trai đáng yêu của ông đi này.”
Tên hèn nhát nhỏ bé trơ mắt nhìn tên tiểu quỷ nhét ngón chân vào lỗ mũi của cậu bé.
Con nữ quỷ giấy lấy tay bóp mũi cậu bé.
Còn con quỷ treo cổ thì dùng chiếc lưỡi dài ngoằng của mình lau mặt cho cậu bé.
“Hu hu hu.”
“Cô ơi, cứu cháu với.”
…
Một lá bùa cách âm của Tô Tiêu Thất đậu vào cửa phòng Chiến Dân Đức.
Cách âm một cách hoàn hảo.
Chỉ có Chiến Bắc Tú run rẩy mở cửa ra, lập tức nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ nhà mình đang nằm trên mặt đất khóc thét.
Đây là…
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Thất đang đứng trên tầng hai.
Trong tay Tô Tiêu Thất cầm một cành liễu, khuôn mặt rất nghiêm túc.
“Đồ nhát cáy. Cháu dám giao dịch với quỷ, để bọn chúng đi hù doạ người khác.”
“Giao dịch với ma quỷ, tất nhiên sẽ bị phản lại.”
“Những âm hồn cháu mang tới, sẽ khiến cho nhà họ Chiến rước lấy mầm tai hoạ.”
Tô Tiêu Thất nói đứng đắn đàng hoàng, Chiến Bắc Tú vừa nghe đã rụt đầu lại.
Trong lòng ghi hận với hai anh em Chiến Tiểu Giang.
Nhà của vợ chồng cô ấy thế nào chứ?
Nhất định là hai đứa ranh con này mang những thứ bẩn thỉu tới.
Nhìn thấy Chiến Bắc Tú đóng cửa lại, khoé môi Tô Tiêu Thất nhếch lên một nụ cười lạnh.
Biết ngay là những người ích kỉ, luôn luôn chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.
Ngày hôm sau.
Chiến Bắc Đình dẫn theo Chu Nguyệt tới.
Trong tay anh ấy cầm hai phong thư thật dày.
“Em dâu, ở đây có hai ngàn tệ.”
“Cho em hết.”
Tô Tiêu Thất: … Sao lại nói vậy.
“Anh hai.”
Đối diện với tiền tươi thóc thật, thái độ của Tô Tiêu Thất chắc chắn sẽ rất tốt.
Chiến Bắc Đình cười.
“Cảm ơn em.” Từ lúc anh ấy đi vào đến giờ, vẫn luôn nắm tay Chu Nguyệt không buông.
Chu Nguyệt: …
Muốn gỡ ra cũng không được.