Chiến Bắc Hành chống gậy lên trên lầu, liền nhìn thấy Tô Tiêu Thất nằm hình chữ X ở trên giường.
Trên mặt đều là tươi cười, trong miệng nhắc mãi:
“Thiếu ta 480, không cần quên.”
Chiến Bắc Hành: “……”
Ai.
Sau này không thể lại ghi nợ, nhìn xem Tiêu Thất lo lắng thế nào.
Trong khu tập thể .
Hôm nay là một ngày không giống bình thường.
Hai tiểu ma vương của nhà họ Chiến nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, trong miệng cùng nhau kêu:
“Thực xin lỗi, cháu là tiểu phôi đản.”
Chiến Tiểu Giang cùng Chiến Tiểu Hà đúng là người gặp người ghét, trẻ con lớn hay nhỏ trong đại diện đều sợ bọn họ.
Hài tên nhóc này có chút bản lĩnh.
Tấm lòng còn nhỏ hơn lỗ kim.
Siêu cấp thù dai.
Ngày thường thấy ai đều muốn bắt nạt, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Một thân phản cốt.
Chó hoang đi ngang qua cũng bị bọn họ bắt đánh một trận.
Nhìn thấy cỏ bên đường cũng kéo trọc.
Hiện tại…… Đầu sưng một cục, vừa chạy vừa khóc mít ướt.
Đại Hắc chạy tới.
Biết hai nhóc con này khi dễ đồng loại của nó, tức khắc giận sôi máu.
Chạy đến bên cạnh bọn họ, nhảy lên bả vai Chiến Tiểu Giang.
Ôm lấy đầu cậu bé, đánh một trận.
Một móng vuốt đi xuống.
Móng vuốt đã được giấu đi, một dấu chân mèo đánh vào trán Chiến Tiểu Giang.
Sức lực không lớn, nhưng tính vũ nhục rất mạnh.
Đám mèo trên đầu tượng xung quanh sợ ngây người.
Đám chó nhìn thấy chứ Tiểu Giang là cụp đuôi chạy trốn cũng sợ ngay người.
Tập thể chó mèo chúng nó đã mưu đồ bí mật rất nhiều lần.
Muốn dạy dỗ hai tên nhóc thối này……
Lại bị một chú mèo lớn xinh đẹp nhẹ nhàng giải quyết?
Chiến Tiểu Hà chạy tới trợ giúp Chiến Tiểu Giang, muốn đi đẩy đại hắc trà. Bị đại hắc tát tai một cái, sau đó nhảy xa mấy mét.
“Miêu miêu” khiêu khích hai người bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-441.html.]
Làm hai tên nhóc dẫn đến…… Đấm n.g.ự.c dậm chân nói lời hung ác.
“Mèo béo c.h.ế.t tiệt. Ngươi chờ đó.”
“Tới buổi tối, tao xử đẹp mày.”
Đại hắc khinh thường miêu một tiếng, hai tiểu phế vật.
Người khác nghe thấy Chiến Tiểu Giang nhắc tới buổi tối sẽ sợ hãi.
Nhưng đại hắc không sợ.
Tiến lên lại cho một người một cái chưởng bằng thịt.
Vậy tới đầu tường cách đó không xa nằm bò ngủ.
Chiến Tiểu Giang và Chiến Tiểu Hà nhìn nhau, tròng mắt hai người không ngừng chuyển động.
Nghĩ tới cái gì, lộ ra một nụ cười tà ác.
Chạy tới con đường nhỏ cuối cùng, hai tên nhóc con mới về nhà.
Về tới nhà.
Mệt tới nằm liệt.
Đám anh em của Chiến vận như cũng không dám trêu chọc hai người Chiến Tiểu Giang.
Chiến Tiểu Giang dùng cả tay chân bò tới phòng khách.
Nhìn trái nhìn phải.
Người đàn bà hư hỏng không ở?
“Tiểu Giang, chúng ta đi lên.”
“Nói nhỏ chút.”
Hôm nay hai tên nhóc này chạy tới đau chân, chỉ có thể bò lên cầu thang.
Chiến Ái Khánh con thứ ba của Chiến Bắc Thịnh vừa vặn muốn từ trên lầu xuống dưới, nhìn thấy hai người lẩm nhẩm lầm nhầm liền biết không làm chuyện tốt.
Vội vàng gõ cửa phòng Tô Tiêu Thất.
“Tiến vào.”
Chiến Bắc Hành ngồi ở trong phòng khách.
Chiến Ái Khánh lặng lẽ đẩy ra một cái khe hở, “Chú nhỏ. Tiểu Giang và Tiểu Hà bò lên tới đây. Các chú phải chú ý chút nha.”
“Cháu vào đi.” Chiến Bắc Hành vẫy tay.
Chiến Ái Khánh nghĩ nghĩ, vẫn vào trong.
Chiến Bắc Hành nắm tay Chiến Ái Khánh, đi vào trong phòng.
Tô Tiêu Thất đang ngồi ở trong phòng vẽ bùa.
Nhìn thấy Chiến Bắc Hành dẫn theo Chiến Ái Khánh tiến vào, vội vàng bỏ phụ chú vào túi màu đỏ, dùng dây thừng buộc lại.
Treo ở trên cổ Chiến Ái Khánh.
Đem cái túi màu đỏ đặt ở bên trong quần áo.
“Đừng sợ nhóc nhát gan. Về sau, bọn họ không hù dọa được cháu.”
Chiến Tiểu Giang cùng Chiến Tiểu Hà lặng lẽ tiến vào phòng khách, hai người lấy chút đồ ở Trên gậy chống của Chiến Bắc Hành.