Cô ấy duỗi tay vuốt trán Chiến Bắc Đình cái trán, “Anh không phát sốt mà?”
Sau khi nghỉ thông suốt mọi thứ, trong nháy mắt Chiến Bắc Đình giống như đã thấy rõ.
Bóng dáng trong trí nhớ rõ ràng hơn rất nhiều.
Trước mắt Chu Nguyệt sờ trán anh ấy, trùng với hình ảnh cô gái trong trí nhớ sợ trán anh ấy.
“Chu Nguyệt, trong lòng anh luôn có một cô gái. Nhưng người anh muốn cưới là em.” Chiến Bắc Đình khóc ngao ngao kêu.
Chiến Dân Đức mở cửa nhìn thoáng qua.
“Ai.”
Hai mắt Tưởng Kiến Phương đầy nước mắt.
“Ông thở dài cái gì?”
“Con trai quá ngu ngốc. Nếu không có Tiêu Thất, nhà này đã tan vỡ.”
Tưởng Kiến Phương lập tức lau mặt.
Lãng phí nước mắt của bà ấy.
“Ngu xuẩn.”
Tưởng Kiến Phương kéo chồng của mình về phòng, “Mặc kệ tên ngu xuẩn đó. Tôi đếm bảo bối của tôi, ông tính tiền của ông.”
“Làm cái gì?”
Tưởng Kiến Phương trừng hai mắt.
“Cho Tiêu Thất, giúp Bắc Hành giữ con bé lại.” Bà ấy lo lắng con trai mình không giữ được vợ.
Chiến dân đức đau đầu.
Hình như ông ấy có mấy bức tranh chữ của danh gia, tôm lớn của người này, ngựa của người kia……
Bên ngoài, Chu Nguyệt mơ hồ.
“ Người anh thích sao lại là em?”
Chiến Bắc Đình khóc ròng nói:
“ Em đã cứu anh.”
“ Ừ, chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Chu Nguyệt không có phủ nhận.
Chiến Bắc Đình: “……”
Anh ấy bình tĩnh nhìn Chu Nguyệt, gương mặt này vẫn đẹp như cũ, nhưng giữa mày lại không hạnh phúc.
Nhớ rõ chuyện ở nhà họ Chu nghe được Chu Nguyệt có người trong lòng.
Còn viết sổ nhật ký.
Thì ra, bọn họ đã sớm quen biết.
Chiến Bắc Đình ôm lấy Chu Nguyệt, ngăn chặn môi cô ấy.
Đàn ông trung niên, đây là lần đầu tiên anh ấy hôn môi……. Chiến Bắc Diệu đang nhìn lén ngoài cửa sổ: “……”
“ Mẹ ơi. Đây đâu phải hôn môi, rõ ràng là chó gặm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-440.html.]
Chiến Bắc Sanh tò mò nhìn thoáng qua.
“ Anh hai của tôi ơi, ngây thơ như vậy.”
……
Chu Nguyệt sắc hít thở không thông đỏ mặt, đẩy Chiến Bắc Đình.
“Đây là ở trong nhà ba mẹ.”
Chiến Bắc Đình kéo Chu Nguyệt rời đi, “Chúng ta về nhà.”
“Không, về nhà ba mẹ vợ trước. Chúng ta lấy sổ nhật ký của em, đổi sổ nhật ký cho nhau xem.”
Anh ấy muốn nói cho Chu Nguyệt, từ đầu đến cuối người anh yêu là cô.
Nhưng tại sao lại không nhớ rõ mặt Chu Nguyệt?
Trước sau anh ấy cũng không nghĩ ra, dù mình bị bệnh cũng không hồ đồ như vậy?
Tìm một cơ hội, hỏi Tô Tiêu Thất một chút.
Chu Nguyệt bị anh ấy lôi kéo đi, trong lòng thực uất ức.
“Chiến Bắc Đình, chúng ta sắp ly hôn. Đơn ly hôn đã viết xong.”
Chiến Bắc Đình cười.
“Không sao cả, em đi nông trường, Anh đi theo em đi. Anh theo đuổi một lần nữa.”
Chiến Bắc Đình buông lỏng tay Chu Nguyệt.
Vươn tay phải ra, “ Xin chào Chu Nguyệt, anh tên Chiến Bắc Đình. Anh thích em từ hôm nay trở đi Anh muốn theo đuổi em, thẳng đến em chịu làm vợ anh.”
Chân chính tiếp nhận anh ấy.
Anh ấy luôn cho rằng mình phản bội trái tim, thích Chu Nguyệt.
Thì ra……
Các cô ấy là một người.
Anh ấy không có phản bội, chỉ thích mỗi Chu Nguyệt.
Chu Nguyệt: “……”
Đây còn là người đàn ông vào những lúc không có người không muốn nói chuyện với cô ấy?
“Em muốn đi nông trường sao? Anh từ chức đi theo.”
Đối mặt chuyện Chiến Bắc Đình dò hỏi, Chu Nguyệt thu hồi suy nghĩ.
“Tạm thời không suy xét đi.”
Có một số việc, nàng đến muốn tìm Tô Tiêu Thất hỏi rõ ràng.
“Được anh nghe em.” Chiến Bắc Đình cười giống như người ngu.
Trong nháy mắt Chu Nguyệt hoài nghi, đầu óc người đàn ông này chắc không phải bị cha chồng đánh hư rồi chứ?
Đáng thương…… Lại cảm thấy đáng đời.
Giải quyết xong chuyện của Chiến Bắc Đình, trong lòng Tô Tiêu Thất rất vui.
Tâm trạng tốt mà lên lầu nghỉ trưa.