Vừa chạy vừa hô:
“Thực xin lỗi, con là đồ khốn nạn.”
Sau khi mọi người ăn cơm xong.
Mấy người Diêu Thuấn Hoa đến phòng bếp giúp đỡ, Trương Sắc tranh thủ thời gian đi tìm bảo mẫu xin lỗi.
Đứa nhóc nghịch ngợm nhà mình mắng người, các cô ấy cũng không thể làm bố mẹ gấu*.
*Bố mẹ gấu (熊家长): là những bậc cha mẹ thiếu liêm chính về mặt đạo đức và phớt lờ luật pháp.
Dường như Chu Nguyệt không hợp với mọi người.
Cô ấy đi một mình trong sân.
Tô Tiêu Thất cũng đi theo ra ngoài.
“Chị dâu hai.”
“Đừng gọi chị là chị dâu hai. Nói không chừng rất nhanh chị sẽ rời đi.” Đột nhiên hốc mắt Chu Nguyệt ươn ướt, cô ấy cúi đầu nhìn về nơi khác.
“Thật ra... Là chị sai rồi.”
Cô ấy không nên ở bên một người đàn ông không yêu mình nhiều năm như vậy.
Chu Nguyệt biết rõ ở trước mặt Tô Tiêu Thất, không cần che dấu bản thân.
Tô Tiêu Thất kéo cô ấy ngồi trên ghế đá trong sân.
“Nghĩ được rồi?”
“Ừ.”
Chu Nguyệt gật đầu.
Nên buông tay.
Buông tay? Nào có dễ dàng như vậy?
Tô Tiêu Thất thấy được kết cục của Chu Nguyệt và Chiến Bắc Đình, Chu Nguyệt lựa chọn chia tay với Chiến Bắc Đình.
Cô ấy không ở lại Bắc Kinh, mà đến nông trường Tân Cương.
Mỗi tháng Chiến Bắc Đình vẫn đến chỗ ba mẹ Chu Nguyệt như trước, có lần uống rượu say ở trong phòng Chu Nguyệt, vô tình phát hiện một cái vòng tay quen thuộc.
Cùng với nhật ký của Chu Nguyệt.
Anh ấy biết rõ Chu Nguyệt chính là cô gái mà trong lòng anh ấy tâm tâm niệm niệm.
Sau khi nghe ngóng mới biết được chân tướng sự việc.
Cô gái đến bệnh viện nói là mình cứu, thì ra là em họ của Chu Nguyệt, nghe chuyện này nên trong lòng muốn trèo cao.
Tìm được Chiến Bắc Đình, nói cho anh ấy biết tên và địa chỉ của mình.
Lúc Chiến Bắc Đình nói đến tín vật, lấy cớ đã mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-435.html.]
Cô ta sợ làm lộ chuyện, quay đầu gả cho bạn học, quên chuyện này đi.
Chiến Bắc Đình nổi điên đến nông trường tìm Chu Nguyệt.
Lúc đến đó, đúng lúc nhìn thấy người của nông trường làm tang lễ cho Chu Nguyệt.
Cô ấy vì cứu con của dân chăn nuôi địa phương, mà rơi xuống hố tuyết.
Ở đó mãi mãi.
Chiến Bắc Đình ở lại nông trường, không tới bất kỳ nơi nào.
Trông coi phần mộ Chu Nguyệt cả đời.
Cưa miệng hồ lô, bỏ lỡ lẫn nhau...
Tô Tiêu Thất cảm thấy, làm người thì nên học theo cô.
Muốn gì... Phải đi trêu chọc.
Nghĩ đến đây, Tô Tiêu Thất nhìn về phía cô ấy.
“Có khả năng Chiến Bắc Đình thích chị, nhưng chỉ là anh ấy nghĩ rằng mình đang phản bội lại sứ mệnh ban đầu hay không?”
Chu Nguyệt nghe xong thì cười khổ:
“Chị buông rồi. Lúc trước là chị quá cố chấp, làm cho mình đau lòng đến nghẹt thở, cũng đã đến lúc nên học cách buông bỏ.”
“Em nói đúng mà phải không?”
Chu Nguyệt rất đẹp, là nét đẹp theo kiểu điềm đạm tri thức, nét đẹp đó còn mang theo một chút u buồn đau thương.
“Đúng.”
Tuy Tô Tiêu Thất miệng nói đúng nhưng trong lòng cô không muốn người như thế này lại dẫm phải vết xe cũ.
Chiến Bắc Đình sau khi đi ra ngoài nhìn thấy Chu Nguyệt và Tô Tiêu Thất đang ngồi với nhau, anh ấy liền nhíu mày. Sau khi thu lại ánh mắt hờ hững thì đi đến chỗ họ.
“Chu Nguyệt, chúng ta về thôi.”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng ý cười lại chỉ lướt nhẹ qua. Nhìn thấy loại người đáng c.h.ế.t này, Tô Tiêu Thật thật sự không muốn để ý tới anh ấy, đợi đến lúc anh ấy hối hận…Chỉ tiếc cho Chu Nguyệt, yêu điên cuồng cái tên đàn ông đến con ch.ó cũng không bằng này.
Chó: “…”
Sao cứ suốt ngày lấy tôi ra so sánh thế?
“Chiến Bắc Đình. Em bói cho anh một quẻ.”
“Không cần.”
Chiến Bắc Đình chẳng thèm suy nghĩ mà dứt khoát từ chối.
Tô Tiêu Thất cũng chẳng thèm đếm xỉa đến anh ấy.
“Anh sẽ sống một mình cô độc ở nông trường Tân Cương cho đến già.”
Chu Nguyệt: “…”