“Chị nghe Bắc Hành nói em thích ăn hoa quả. Do là cuối năm nên chỉ có táo.” Chiến Bắc Nguyệt bưng một đĩa dâu tây: “Đây là bạn học chị làm việc ở viện khoa học nông nghiệp cho chị.”
“Dâu tây mà Viện Khoa học Nông nghiệp bọn họ trồng năm nay. Lô hàng đầu tiên đã được xuất đến Biển Đông.”
Nghe vậy, Trương Sắc cũng nói chuyện bạn học của cô ấy.
Tô Tiêu Thất: “...”
Bạn học đều là cán bộ cao cấp, sắp xếp các bạn học của nguyên thân lại một chút thì về cơ bản đều gả vào các đội sản xuất khác nhau ở xã Vĩnh Hòa.
Là một người giỏi kiếm tiền.
Chiến Bắc Tú vừa trở về, không thèm đếm xỉa tới ngước mắt lên:
“Chị dâu năm, bạn học của chị đâu?”
Tô Tiêu Thất bỏ qua lời châm chọc của cô ấy: “Sao vậy? Em muốn chị giới thiệu bạn học của chị cho em làm quen à, chị khuyên em đừng phí công đốt đèn dầu cho người mù.”
“Họ đều đã kết hôn rồi.”
“Chị cười nhạo tôi chưa kết hôn sao?” Sắc mặt Chiến Bắc Tú trở nên lạnh lẽo.
Tô Tiêu Thất vui vẻ mỉm cười: “Tôi cười.”
“Nhưng... không phải cười nhạo em. Là thương hại em.”
“Chị.” Khuôn mặt của Chiến Bắc Ttú đỏ bừng.
Chu Nguyệt vội vàng chuyển đề tài:
“Đừng nói về bạn học gì đó nữa, chúng ta xem thử quả dâu tây này đi.”
Cô ấy cầm quả dâu tây đưa cho Tô Tiêu Thất: “Em dâu ăn thử xem.”
Tô Tiêu Thất nhận lấy dâu tây cắn một miếng, ăn ngon quá.
Lâu rồi không được ăn dâu tây.
Quả nhiên vẫn là vật tư của thành phố Kinh phong phú.
Mọi người tự động chia làm hai vòng tròn, nam tụ tập lại một chỗ nói chuyện, nữ tụ tập lại một chỗ nói chuyện.
Tưởng Kiến Phương và Diêu Thuấn Hoa đang ở trong bếp.
Chiến Bắc Tú cắn một miếng dâu tây nhọn, ném cái đ.í.t dâu tây lên bàn.
“Cả đời chị chưa từng được ăn phải không?”
Tô Tiêu Thất không hề để ý gật đầu: “Chưa từng ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-430.html.]
Chu Nguyệt nghe ra Chiến Bắc Tú cố ý khiêu khích Tô Tiêu Thất, lập tức nhăn mặt.
“Bắc Tú, em đừng như vậy. Đây là chị dâu của em.”
“Chị cho rằng mình là ai chứ? Còn dám nói tôi, khi nào chị sinh được con đi rồi lại đến đây giả bộ.” Chiến Bắc Tú cũng không sợ Chu Nguyệt.
Cô ấy biết Chiến Bắc Đình không yêu Chu Nguyệt, trong lòng nhớ thương cái người phụ nữ từng cứu anh ấy và trao đổi thư từ với anh ấy.
Nhưng... Đời người vô thường.
Bị Chu Nguyệt chen ngang.
Chu Nguyệt: “...”
Cô ấy thích Chiến Bắc Đình rất nhiều năm, nhưng Chiến Bắc Đình đối xử với cô ấy…
Hai người bên ngoài có vẻ rất tốt.
Ở nhà lại chia phòng mà ngủ... Trẻ con ở đâu ra?
Tô Tiêu Thất kéo tay Chu Nguyệt, cô liếc mắt một cái đã thấy được kết cục của Chu Nguyệt và Chiến Bắc Đình.
Là một người phụ nữ si tình.
Trong mắt Tô Tiêu Thất hiện lên vẻ nghiền ngẫm, nhìn về phía Chiến Bắc Tú.
“Em gái, khuôn mặt của em thiên đình bão mãn, địa các phương viên. Vừa nhìn đã thấy em là người có phúc sống lâu trăm tuổi, chỉ là trong ấn đường này có tơ đen quấn quanh, cung phu thê… Ôi trời, chỉ e là…”
Đoán mệnh, nhưng đến điểm cần chú ý lại dừng.
Mồi nhử đã được ném đi.
Bước tiếp theo là chờ Chiến Bắc Tú ngậm mồi ngoan ngoãn cắn câu.
Khuôn mặt của Chiến Bắc Tú biến sắc.
“Chị dám mê tín sao?”
Tô Tiêu Thất nắm chắc phần thắng, chỉ vào phòng bếp nói:
“Ba mẹ bảo hôm nào mở một quầy bói toán trong sân nhà cho chị.”
Chu Nguyệt: “...”
Cô ấy muốn tính một quẻ, chuyện của hai người thì sao...?
Thôi, quên đi… để anh ấy được tự do đi.
Nhìn thấy cả nhà họ Chiến vui vẻ hòa thuận, Chu Nguyệt đột nhiên đau lòng cho Chiến Bắc Đình, nếu cưới người mình yêu thì có phải cũng sẽ có con cái đầy đủ hay không?
Nghĩ tới đây, Chu Nguyệt cảm giác như mình bỏ cuộc.