Phù gặp bạc tất thắng trên người Hắc Bạch Vô Thường tự bốc cháy mà không có lửa.
Hai kẻ cuồng đánh bạc còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tất tay với ma quỷ phương Tây.
Đánh xuống một phen...
Mấy ma quỷ đều cười đến mức rơi nhãn cầu xuống đất, tiểu quỷ vội vàng nhặt lên chùi vào quần áo, ấn vào cho ma quỷ.
Hắc Vô Thường: “...”
Bạch Vô Thường: “...”
Cái này không hề khoa học.
Sao có thể thua được chứ?
Bọn họ dựa vào Phù gặp bạc tất thắng, đánh khắp Địa Cầu Quỷ Giới đều bất khả chiến bại.
Thử lại nào...
Không đúng, nhất định là tư thế vừa rồi không đúng.
Thử lại lần nữa...
Vãi.
Quần lót bị mất.
Vừa rồi không phải nên dùng tay trái sao?
Hắc Vô Thường sờ đầu lưỡi, lại một ván nữa...
Hu hu hu... Mẹ ơi, đầu lưỡi bị thế chấp rồi.
Vừa sờ vào Phù gặp bạc tất thắng...
Vãi!
Đã biến thành tro bụi.
Hắc Bạch Vô Thường trao đổi ánh mắt, bôi dầu vào lòng bàn chân… Trượt...
“Này, sao ngươi lại bỏ chạy?”
Giọng nói của Hắc Vô Thường vẫn còn lưu lại giữa không trung.
“Hai ngày nữa sẽ đánh cược với ngươi, nợ trước cái lưỡi.”
Bọn họ xuất hiện trong phòng Tô Tiêu Thất. Một khuôn mặt đen như than, một khuôn mặt trắng như giấy.
Ngồi dưới đất thè lưỡi thở dốc.
“Ta nói này Tô Tiêu Thất, ngươi cũng quá vô lý rồi.” Hắc Vô Thường ném ra một chút bụi phù: “Đây chẳng phải là lấy sản phẩm giả mạo kém chất lượng lừa bọn ta sao?”
Bạch Vô Thường gật đầu.
“Bọn ta còn suýt chút nữa bị đối phương cắt lưỡi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-429.html.]
Đáng thương thay, tốt xấu gì cũng là nhân vật gánh vác của quỷ giới.
Bây giờ ngồi dưới đất trông thật đáng thương.
Tô Tiêu Thất ngơ ngác nhìn bọn họ, có cần phải cắt lưỡi không?
Nước sốt à?
Làm vài quả ớt xào?
Khẩu vị của ma quỷ phương Tây cũng nặng thật.
Tô Tiêu Thất lắc đầu, ném tà vật nhỏ trong tay cho Hắc Bạch Vô Thường.
“Đây là việc làm của các ngươi à? Còn dám nói với ta chuyện dùng Phù gặp bạc tất thắng, ta không để phù tương lai tươi sáng trên người các ngươi xảy ra vấn đề gì là xem như ta từ bi lắm rồi.”
Hắc Vô Thường: “...”
Thôi xong, bị con bé lòng dạ hẹp hòi này bắt được nhược điểm rồi.
“Ngươi được mọi người yêu quý, tài vận ngút trời, không cần phải so đo với bọn ta...” Đầu óc Bạch Vô Thường xoay chuyển nhanh chóng: “Nhưng linh hồn của vật nhỏ này đã bị người yểm mất bản thể, chỉ còn một luồng hắc khí ở đây...”
Nó xoè hai tay ra: “Hai lão quỷ chúng ta thật sự bất lực.”
“Phải vất vả cho ngươi rồi.”
Tô Tiêu Thất: “...”
Cô tức giận nói: “Các ngươi đừng có đi quá xa. Đã như vậy thì…”
“Tô Tiêu Thất, đừng so bì sao? Ngươi cũng biết bọn ta không thể nhúng tay vào chuyện dương gian, có thể phá vỡ các quy tắc nhưng không thể vi phạm pháp luật.”
Dừng một lúc, Hắc Vô Thường còn nói thêm:
“Cùng lắm thì sau này ngươi muốn cho ai xuyên không. Ta cho ngươi hai người.”
Tô Tiêu Thất vuốt cằm suy nghĩ một chút.
Cũng có lý, sau này đưa hai suất đó cho người hâm mộ của mình vậy.
“Được, cứ làm theo lời các ngươi nói đi.”
Nói xong, cô tức giận rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng giận dữ của cô, Hắc Vô Thường nhớ tới Phù gặp cờ tất thắng.
Vội đuổi theo...
Tô Tiêu Thất đưa cho Hắc Vô Thường mấy tấm Phù gặp bạc tất thắng.
Bản thân thu lại vẻ mặt tức giận, mỗi ngày đều có một đống việc lớn việc nhỏ.
Phải rồi, cứ nằm yên mặc kệ cuộc đời, đến đâu thì đến vậy.
Đã định trước là không có duyên với cô…
Tô Tiêu Thất tức giận gào khóc trong lòng.
Sau khi cô xuống lầu, Chiến Bắc Nguyệt tới tiếp đón cô ngồi xuống ăn trái cây.