Có người yêu anh, cùng anh đi đến mở cánh cửa kia ra.
Xe rất nhanh đã đến cổng.
Có bảo vệ đi đến mở cổng cho xe đi vào trong.
Từng dãy nhà gỗ xếp dài, có thể thấy được người ở trong ngôi nhà này đều là những người giàu có.
Bọn họ đi đến cuối rồi rẽ trái, sau đó dừng lại trước một căn nhà.
Xe vừa dừng lại đã có người mở cửa.
Người đi ra là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, sau đó đốt pháo.
Sau một loạt tiếng nổ vang lên, Chiến Bắc Diệu mở cửa xuống xe.
“Anh ba.”
Chiến Bắc Sanh cười chào hỏi với người trong xe.
“Bắc Hành, anh là anh ba của em, khi em còn nhỏ thường hay đi theo sau lưng anh đó.”
“Em đó… Khi em còn nhỏ rất thích ghen tị.” Chiến Bắc Sanh mang đến cho Chiến Bắc Diệu một bất ngờ lớn.
Nhà của Chiến Bắc Đình cũng đến.
Cả nhà Chiến Bắc Nguyệt cũng đến.
Khi Tưởng Kiến Phương cùng Chiến Dân Đức về nhà thì hai người liền chuẩn bị chậu than để cho Chiến Bắc Hành cùng Chiến Bắc Thịnh nhảy qua.
Tưởng Kiến Phương liếc mắt nhìn con cả của mình một cái.
“Con đã lợi dụng Bắc Hành.”
Chiến Bắc Thịnh cười nói: “Mẹ, con biết rồi.” Thân làm anh cả, từ nhỏ anh ấy đã biết rõ bản thân phải chăm sóc cho em trai cùng em gái.
Cuối cùng thì cũng tìm được đứa em trai này của mình.
Anh ấy phấn khích không thua gì cha mẹ.
Tô Tiêu Thất thậm chí còn không nhìn thấy gì chỉ thấy một đám người đông nghìn nghịt.
Cô chỉ cảm thấy gen của Chiến gia quả thật rất tốt.
Ai nấy cũng đều là mỹ nam mỹ nữ, ngay cả con cái cũng rất đẹp chỉ có trong mắt hai đứa nhỏ kia lóe lên ý xấu.
Trời ạ… Hai đứa nhỏ xấu tính này.
Tô Tiêu Thất cảm thấy cuộc sống sắp đến của cô sẽ rất thú vị đây…
Sau khi vào phòng khách, Tô Tiêu Thất cùng Chiến Bắc Hành bị mọi người vây quanh, từng nhà đều đưa đến quà của mình.
Chiến Tiểu Giang cùng Chiến Tiểu Hà cũng tặng quà.
Hai đứa nhóc bày ra vẻ bí mật…
Đặt vào bên trong hộp.
Tô Tiểu Thất nhíu mày, sau đó xoa đầu Đại Hắc an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-427.html.]
Quà của hai đứa nhỏ này.
Thế mà lại có thứ dơ bẩn như này sao…?
Căn phòng ở tầng hai của nhà họ Chiến đã thu dọn xong xuôi.
Tưởng Kiến Phương nghe nói tầng hai đang được dọn dẹp thì không khỏi cau mày.
“Sao lại là tầng hai?”
Người giúp việc trong nhà bước lên giải thích: “Là đồng chí Bắc Tú bảo tôi dọn dẹp phòng ở tầng hai.”
Tưởng Kiến Phương không nói nữa.
Chiến Dân Đức bảo Chiến Bắc Diệu mang hành lý của Tô Tiêu Thất lên.
“Hôm nay ở nhà ăn cơm. Nhà chúng ta lâu rồi không náo nhiệt như vậy.” Chiến Dân Đức nghiêm túc nhìn mọi người, uy nghiêm của trưởng gia đình khiến cho người ta không dám nhiều lời.
Chu Nguyệt khẽ nhíu mày.
Đang định nói chuyện thì bị Chiến Bắc Đình kéo lại.
“Chúng ta đi chào hỏi em trai và em dâu đi.”
“Ừ.”
Chu Nguyệt nhẹ giọng đáp lại, đi theo Chiến Bắc Đình đến tới trước mặt Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành.
“Em trai, em dâu.”
Nghe thấy giọng nữ tử dễ chịu, Tô Tiêu Thất ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đánh giá rơi vào khuôn mặt thanh tú nhưng không hạnh phúc của Chu Nguyệt.
“Chị dâu.”
Chiến Bắc Đình đứng bên cạnh Chu Nguyệt, nhẹ nhàng nói. Hai người trông giống như một cặp đôi hoàn hảo.
“Chỉ gọi chị dâu chứ không gọi anh hai à?”
Tô Tiêu Thất cân nhắc nhướng mày, nhìn Chu Nguyệt cười.
“Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”
Sau khi hai người rời đi.
Chiến Bắc Đình ngồi bên cạnh Chiến Bắc Hành.
“Anh đắc tội với vợ em à?”
Ngón tay thon dài của Chiến Bắc Hành thờ ơ gõ vào tay vịn sô pha bên cạnh.
“Có đắc tội hay không thì em không biết, dù sao anh cũng chẳng làm chuyện gì tốt.”
Chiến Bắc Đình: “...”
Chiến Bắc Thịnh cũng ngồi xuống.
Anh ta nói đầy ẩn ý: