“Không nhận giấy nợ, giới hạn trong vòng hôm nay. Đến tối sẽ không còn hiệu quả, không nhận tiền vay mượn từ bên ngoài.”
…
Người của Hoắc gia cảm thấy không khí lần nữa bị rút cạn.
Bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhưng lại không biết là gì.
Hoắc Bắc Sam vốn định đi vay tiền thế nhưng chuyện này…?
Cả nhà của bọn họ cho dù đem hết có đem hết đất đai, hay lấy ra hết các hòm rương cũng không gom được năm mươi đồng.
Hoắc Bắc Ngữ hoàn hồn: “Anh cả, còn anh thì sao…?
Trong lòng Bà cụ Hoắc run rẩy.
“Anh cả, anh lấy đâu ra tiền đây? Tiền lương của anh đều được gửi đến nhà của các chiến hữu, ngay cả quần áo chị dâu cũng là từ mười mấy năm trước rồi…”
“Mọi người nhìn xem quần áo của bọn họ thế nào đi…”
Hoắc Khải đứng dậy.
“Để tôi về nhà lấy, tôi có năm trăm đồng.”
Hoắc Bắc Ngữ không nói gì.
Lão Hàn suy ngẫm trong chốc lát rồi nói: “Chúng ta sẽ trả năm trăm đồng còn lại kia.”
Hoắc Bắc Ngữ ngẩng đầu.
“Lão Hàn.”
“Con rể cũng giống như con trai. Hơn nữa, mẹ đối xử với đứa con trai này còn tốt hơn nhiều so với chị dâu.” Sắc mặt Lão Hàn tối sầm: “Mẹ Tô đồng chí nói đúng, nếu như đang nợ thứ gì đó thì không nên chăm chăm nói về nó.
“Bắc Ngữ, ngày thường chúng ta cũng luôn nói rằng chị cả không chăm sóc mẹ chu đáo.”
Lão Hàn đứng lên: “Tôi quay về nhà lấy tiền.”
Sau đó, anh ta nhìn về phía Tô Tiểu Thất, giọng điệu trầm thấp mạnh mẽ nói:
“Đồng chí, xin hãy chờ tôi thêm một tiếng nữa.”
“Được.” Tô Tiêu Thất gật đầu.
Hoắc Bắc Ngữ cũng muốn đi theo về nhà nhưng lại bị Lão Hàn cản lại.
Vợ anh ta tất nhiên là anh ta hiểu rõ.
Nói đến tiền bạc, Hoắc Bắc Ngữ rất cứng rắn giống như mẹ mình.
Không chịu bỏ ra một xu nào.
Hoắc Bắc Ngữ nén giận, cảm thấy tim mình thắt lên từng cơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-423.html.]
Đau nhói khó chịu.
Cô ta dùng tay ôm ngực, cảm thấy đau đớn.
“Đồng chí, dường như tôi cũng gặp chuyện phải không?”
Tô Tiêu Thất kinh ngạc nhìn cô ta diễn kịch: “Tiếp tục đi…”
… Hoắc Bắc Ngữ tiếp tục diễn kịch
“Ngực tôi đau đến không thở nổi.” Hoắc Bắc Ngữ lấy tay ôm ngực, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Bộ dạng này của cô ta dạo Bà cụ Hoắc cách xa ba mét.
Bà ấy chạy vào trong viện trốn.
Tô Tiêu Thất: “...”
“Nơi này của cô mới thật sự có vấn đề.” Tô Tiêu Thất chỉ vào đầu nàng ta.
“Đồng chí, mẹ của tôi không sao chứ?”
“Mẹ cô không sao cả, nhưng Tỳ Hưu sắt chỉ có vào chứ không có ra. Chỉ là nhổ một cọng lông thì cũng không thể c.h.ế.t được…” Trong lời nói của Tô Tiêu Thất đầy châm biếm: “Nếu như nhà của cô được miễn năm trăm đồng đó thì chuyện kia sẽ ngay lập tức…”
Hoắc Bắc Ngữ chỉ nghe được mấy từ được miễn năm trăm đồng…
Cô ta lập tức cười: “Cứ miễn cho chúng tôi phải nộp năm trăm đồng kia đi.”
Ngay tại đó, cô ta xấu hổ lấy ra một cư xá.
Bà cụ Hoắc cầm một cây chổi xông vào, không ngừng đánh Hoắc Bắc Ngữ.
“Mày cút đi cho tao… Ngày thường thì lời ngon tiếng ngọt bất cứ ai nhưng đến thời điểm then chốt lại xảy ra chuyện.”
Hoắc Bắc Ngữ cảm thấy ủy khuất.
“Năm trăm đồng đó? Bằng tiền lương của một người trưởng thành trong vòng một năm rồi.”
“Bà ngoại đừng đánh nữa, con cùng cha sẽ đem tiền đến mà.” Con của Hoắc Bắc Ngữ chạy lên can ngăn.
…
Một lát sau, Lão Hàn cùng Hoắc Khải cũng quay lại.
Hai người đem tiền trong tay đưa cho Tô Tiêu Thất.
“Đồng chí, cô đếm thử xem đã đủ chưa?”
“Không cần đâu.”
Tô Tiêu Thất có thể dùng hỏa nhãn kim tinh của mình để nhìn xuyên qua.
Tim của Hoắc Bắc Ngữ cảm giác giống như sắp ngừng đập.
“Anh cả, chị cả, hai người nhớ trả lại số tiền này cho ta…”