Bà ấy càng vui vẻ chính là câu nói kia của Tô Tiêu Thất “Mẹ tôi...”
Đó là cách xưng hô đẹp nhất trên thế gian.
“Đại sư, bà nội của tôi thật sự là nói mệnh cách sao?” Một người đàn ông bên cạnh vội hỏi.
“Đúng vậy.”
“Nhưng cả nhà chúng ta......”
Hoắc Bắc Ngữ đưa ra dị nghị, mẹ con cháu bà đầy sảnh đường, con cái hiếu thuận hiểu chuyện.
Thấy thế nào, mệnh cách cũng là rất tốt a.
Tô Tiêu Thất bình tĩnh nhìn về phía Hoắc lão thái.
“Dựa theo mệnh cách ban đầu của người, con cái duyên ít. Hẳn là cả đời nghèo khổ chán nản ăn mày mệnh, bởi vì tính cách trầm mặc không có bằng hữu bạn bè. Người sẽ cả đời nghèo khổ, trường thọ, c.h.ế.t không hết. Thẳng đến nhận hết nhân gian khổ sở sau trăm tuổi mà chết.”
“Lão thái thái, người từ nhỏ gặp được một vị cao nhân?”
“Người đã đối đãi mời một bữa cơm cho cao nhân kia. Ông ta vì báo đáp người, đem người cùng một nữ hài tử khác trao đổi mệnh cách.”
Hoắc lão thái giật mình nhìn Tô Tiêu Thất.
Ký ức về thời thơ ấu trong đầu dần dần rõ ràng.
“Đúng vậy. Cách nhà tôi có một thầy bói mù, khi đó thật nghèo.” Hoắc lão thái nhớ rõ mẹ bà vừa qua đời, cha bà cũng sắp chết.
Hoắc lão thái nhìn thầy bói mù đáng thương.
Đem cơm của mình tiết kiệm đưa cho ông ta ăn, cùng bà ấy đi qua chính là một người bạn cùng thôn.
Người bạn lặng lẽ cầm mấy khối đường phèn đưa cho thầy bói mù mắt.
“Thầy bói nói hai người chúng ta nên điều chỉnh mệnh cách một chút, nếu không hai năm nữa sẽ bị người nhà bán cho mấy anh em nhà lão lưu manh. Thay phiên sinh con cho mấy lão lưu manh kia.”
“Còn bị ngược đánh, cuối cùng chịu không nổi mang theo con trai nhảy sông tự sát.”
Hoắc lão thái nhớ rõ, thầy bói mù mắt lấy đi tóc cùng bát tự ngày sinh của các bà.
Một tháng sau.
Thầy bói mù mắt c.h.ế.t bất đắc dĩ trong ruộng ngô trong làng.
Hoắc lão thái cùng người bạn trong lòng luyến tiếc, cầu xin người nhà đem thầy bói mù mắt đào hầm chôn.
“Sau đó, chúng ta cũng không còn nhớ điều gì.”
Hoắc lão thái thở dài một hơi.
Tưởng Kiến Phương nghe đến say sưa, ngay cả mắt cũng không dám chớp một cái.
Con dâu lợi hại như vậy là của bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-421.html.]
Chuyện quan trọng nói ba lần.
Tô Tiêu Thất là con dâu của bà ấy.
Con dâu của bà ấy.
Tưởng Kiến Phương trong nháy mắt cảm thấy: Phần mộ tổ tiên người khác bốc khói, phần mộ tổ tiên nhà họ Chiến bốc cháy sao?
Cưới một đứa con dâu lợi hại như vậy.
Hoắc Bắc Ngữ cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, nhưng lại không biết là có chỗ nào không đúng.
“Đồng chí, dựa theo lời cô nói thì tất cả mọi chuyện đều rất tốt. Thế thì vì sao mẹ tôi lại đột nhiên trở nên như vậy?”
“Chưa nói đến mẹ của tôi, vài ngày gần đây chúng tôi cũng cảm thấy không ổn lắm.”
Tô Tiêu Thất liếc mắt nhìn cô ta.
“Cô đi kiểm tra n.g.ự.c em có vấn đề gì không?”
Hoắc Bắc Ngữ bỗng nhiên trở nên khẩn trương: “Tôi… Tôi bị làm sao vậy?”
Bà cụ Hoắc cũng lo lắng.
Bà ấy sống đến bây giờ là được rồi, nhưng con cháu bà ấy còn phải tiếp tục sống tiếp.
“Chuyện này là do mệnh cách ban đầu của mẹ cô đã bắt đầu xuất hiện rồi.”
Hoắc Bắc Sam: “...”
Hoắc Bắc Ngữ: “...”
Mọi người: “...”
Hu hu hu.
Bọn họ sẽ không c.h.ế.t vì chuyện này đâu đúng không?
“Vì sao?”
Gần như mọi người đều đồng thanh hỏi.
Tô Tiêu Thất cười nhạt, nhìn lão thái ban đầu vẫn còn hoảng loạn nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.
“Là vì Tiểu Hoa đã c.h.ế.t kia sao?”
Tô Tiểu Thất gật đầu.
À!
Trong lòng bà cụ Hoắc hiểu rõ.
Số tuổi này, cũng không sai biệt lắm.
Cuối cùng bà ấy nhìn thoáng qua nhóm con cháu, ánh mắt dừng ở một người đang đứng bên cạnh Hoắc Bắc Sam.