Hoắc Bắc Sam biết Chiến Bắc Hành từ quân khu Tây Nam đi ra, giữa hai người có vô số lời nói.
Hai người nói chuyện chiến đấu.
Nói về chiến hữu...
Tô Tiêu Thất ngồi trên ghế bên cạnh, ăn đồ ăn Tưởng Kiến Phương mang tới.
Tưởng Kiến Phương: ... Bà đau lòng vì con trai không có cơm ăn, Hoắc Bắc Sam kia lấy đâu ra nhiều lời như vậy?
“Mẹ, mẹ ngồi xuống ăn một chút.”
Tô Tiêu Thất kéo Tưởng Kiến Phương, ở trong mắt Tô Tiêu Thất, việc ăn cơm muộn cũng sẽ không đói chết.
Tưởng Kiến Phương không yên lòng ngồi xuống.
“Bắc Hành?”
“Anh ấy đói cũng không c.h.ế.t đâu.” Ý thức được mình ở trước mặt mẹ chồng không nên nói như vậy, Tô Tiêu Thất vội vàng giải thích: “Để bọn họ nói chuyện một lát.”
Hoắc Bắc Sam nghe vậy cười nói: “Hay là để Chiến đội trưởng ăn cơm trước đi.”
“Tôi hỏi người bên cạnh, nghe nói các ngươi cần...”
Tô Tiêu Thất vội xua tay. “Không cần, không cần.”
Hoắc Bắc Sam gật đầu.
“Tôi còn cố ý mang theo một ít đồ cổ vô dụng. Nếu không dùng được, vậy tôi đành mang về.”
“Mua hai cân bánh đào, hai bình đồ hộp. Cái này cũng sẽ không cự tuyệt chứ.”
Tô Tiêu Thất: ...
Ẩu rồi!
“Nếu đã mang theo, tôi không cự tuyệt bất kỳ đồ cổ nào.”
Chỉ cần da mặt dày, đồ vật đẩy ra cũng có thể thu hồi lại.
Tô Tiêu Thất vui vẻ.
Hoắc Bắc Sam nở nụ cười.
Anh ta mở túi xách mang theo bên người ra, đồ bên trong làm Tưởng Kiến Phương sợ hãi.
“Cái này cái này...... Có phải là không thể nhận hay không?”
Hoắc Bắc Sam sửng sốt một chút.
“Tôi nghĩ cô nhất định có biện pháp thu lại.”
“Càng nhiều càng tốt.” Tô Tiêu Thất cầm túi xách trên tay Hoắc Bắc Sam tới, mắt tham tiền như hợp kim titan lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-416.html.]
Cô lấy tất cả đồ đạc bên trong ra đặt vào trong túi của mình.
Trả túi lại cho Hoắc Bắc Sam.
“Nói đi, anh còn có chuyện gì?” Tô Tiêu Thất biết Hoắc Bắc Sam còn có chuyện.
Hoắc Bắc Sam ngượng ngùng cười cười: “Rốt cuộc cũng là đại sư, chút tâm sự này đều bị cô nhìn ra.”
“Vốn còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên nói hay không?”
“Sợ ngươi khó xử.”
Tô Tiêu Thất chẳng hề để ý xua tay. “Trả tiền không?”
Hoắc Bắc Sam ngây ngẩn cả người.
“Cái gì?”
“Trả tiền thì không khó. Không trả tiền, đúng là khó cho tôi.” Tô Tiêu Thất híp mắt. “Nể tình đồ cũ, tôi giảm giá cho anh.”
Phải biết rằng những người khác đều là chín giờ chín mươi chín phần trăm.
Hoắc Bắc Sam cười cười.
“Phải trả.”
Anh ta biết thầy bói đều phải thu tiền, cũng là bởi vì biết mới đưa tới đồ cũ.
“Tôi muốn biết mẹ tôi có tà ma quấn thân hay không. Bà ấy hiện tại không nói là vợ tôi bệnh quỷ khắc bà ấy, vợ tôi cho tới nay thân thể không tốt vẫn tận tâm tận lực hầu hạ bà ấy.”
“Ai da...... Nhà nào cũng có kinh khó niệm.”
Hoắc Bắc Sam vẫn cảm thấy người không xứng đáng nhất chính là vợ mình.
Người kia ở trong mắt mẹ anh ta một thân bệnh lớn lên với mặt khổ qua, mọi thứ không xứng với vợ của mình.
Rõ ràng trước khi vợ gả cho mình, là rất nhiều ánh nắng tươi sáng.
“Tà ám quấn thân? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tô Tiêu Thất tò mò hỏi.
Tưởng Kiến Phương vội vàng vểnh tai chú ý nghe.
Chiến Bắc Hành cũng ngồi thẳng người.
Hoắc Bắc Sam: ...? Xác định các ngươi không phải muốn nghe mẹ chồng nàng dâu Đại Qua?
Tô Tiêu Thất: ...
Cách mở chính xác của quần chúng ăn dưa.
“Anh nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Bắc Sam cau mày, thở dài: “Vợ tôi làm canh ở quê, hôm đó mẹ tôi uống hai chén. Uống xong thượng thổ hạ tả, đưa đến bệnh viện y tế truyền nước.”
“Ở bệnh viện y tế, bà ấy nói ngứa tai. Cầm tăm bông y tế bảo vợ tôi ngoáy tai cho bà ấy, kết quả bông rơi vào trong tai.”