Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-05-04 22:55:24
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta hiểu ra lời Tô Tiêu Thất nói cô là số một, quả thực không phải là phô trương.

Tất cả tâm nguyện của mọi người đều được nói ra.

Ánh sáng thu hồi lại.

Tấm bùa rơi vào tay Tô Tiêu Thất, cô giơ tấm bùa lên nói:

“Các anh quá đông, tôi về sẽ viết thành từng phong thư. Gửi cho gia đình của các anh.”

“Cảm ơn.”

Đối mặt với lời cảm ơn chân thành của những người đáng kính nhất này.

Tô Tiêu Thất vừa cười vừa khóc, nước mắt lưng tròng.

Làm việc tốt, cũng rất vui vẻ.

“Chúng tôi những người lớn lên dưới thời bình, càng phải cảm ơn các anh đã dùng mạng sống để bảo vệ mảnh đất này.”

Các chiến sĩ vui mừng cười.

Họ không còn chấp niệm, biết được mảnh đất mà họ ra sức bảo vệ không còn chiến tranh nữa, tuy họ không thể chứng kiến nhưng thế cũng đủ hạnh phúc rồi.

Lữ trưởng bắt đầu hát câu: “Đứng lên. Nào những ai không muốn làm nô lệ...”

Những người khác cùng hát theo.

Cuối cùng họ hát bài Quốc ca, bài hát này đã khích lệ niềm tin kiên định của họ trên chiến trường.

Hát xong một bài.

Tô Tiêu Thất nói với họ, bây giờ bài hát này là quốc ca rồi.

Các chiến sĩ lập tức sôi sục.

Tô Tiêu Thất không chỉ muốn siêu độ họ.

...Còn muốn để họ trực tiếp đi vào luân hồi...

Khoảng 2 giờ sáng.

Xa xa có ánh đuốc.

Chiến Bắc Thịnh nhẹ nhàng đánh thức Tô Tiêu Thất đang lim dim: “Em dâu, có người đến.”

Một nhóm người vừa đi vừa động viên nhau.

Trong đó, một người phụ nữ hét lớn:

“Tiểu Cẩu, Tiểu Cẩu của mẹ. Con ở đâu vậy?”

Người phụ nữ hét lên lao tới, ngã sõng soài xuống đất. Bánh bao trắng trong lòng rơi ra, bà ấy gào khóc:

“Tiểu Cẩu, đây là bánh bao nhà làm.”

“Con cả đời chưa từng được ăn bánh bao.”

“Mẹ.”

Tiểu Cẩu chạy lại.

Nhưng lại xuyên qua người mẹ của mình.

Anh ta cuống quýt nhảy cẫng lên: “Mẹ ơi, con ở đây này.”

“Anh hai ơi.”

“Nhị Ngưu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-412.html.]

“Đại Pháo.”

“Hữu Điền.”

...

Tiếng gọi đầy tưởng niệm vang vọng khắp bầu trời.

Dân làng lo lắng nhìn Tô Tiêu Thất và những người khác: “Con cái của chúng tôi ở đâu?”

Họ có thể đến sớm hơn.

Chỉ là muốn để con cái nếm thử xem bánh bao nhà làm có vị gì.

“Chờ một chút.”

Tô Tiêu Thất chắp tay niệm chú, cuối cùng nói một câu:

“Sư phụ Lão Quỷ. Mở mắt âm.”

Vô số luồng ánh sáng rơi vào người dân làng.

Họ nhìn thấy.

Có hai bà lão mặt đầy nếp nhăn, tay xách giỏ rau.

Bên trong có bánh bao, có bánh mì.

Hai người họ đi về phía những chiến sĩ đã trưởng thành.

“Các cậu, qua đây ăn chút gì đi?”

Lữ trưởng nghẹn ngào nói: “Bà con ơi. Quy định của chúng tôi, không được lấy của nhân dân một kim một chỉ.” Huống chi là những chiếc bánh bao, bánh mì này.

Bà lão cười cười.

“Con trai tôi cũng đi lính, không bao giờ quay về.”

“Trong mắt tôi, các cậu đều là con của tôi. Mẹ làm ít bánh bao cho con trai ăn, để chúng nó trên đường luân hồi không bị đói bụng, không quá đáng chứ?”

Tô Tiêu Thất đáp một tiếng:

“Không quá đáng.”

“Còn tôi nữa.”

Một bà lão khác ôm khăn trùm đầu khóc nói:

“Chồng và con trai tôi đều c.h.ế.t trên chiến trường. Các cậu ăn đi, coi như là con cái của tôi cũng được ăn.”

Lữ trưởng dẫn đầu hô to một tiếng.

“Mẹ.”

“Mẹ.”

Phía sau vang lên vô số tiếng gọi đầy sức mạnh.

Một tiếng “mẹ” là sự kính trọng đối với người già trước mắt. Cũng là nỗi nhớ về người mẹ già không biết sống c.h.ế.t ở quê nhà.

Hai bà lão nghẹn ngào gật đầu: “Đều là con ngoan. Đều là con ngoan của mẹ.”

Càng ngày càng có nhiều người đến.

Có người là để tìm người thân của mình.

Có người mang theo thức ăn để làm cho những người này.

Thật là những người nông dân chất phác.

Loading...