“Vợ Bắc Hành nói đúng. Con không hữu dụng bằng chó.”
Chiến Bắc Diệu:...
Anh ấy bị khinh bỉ.
Tô Tiêu Thất luôn cảm thấy mình quên cái gì đó, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra.
Tưởng Kiến Phương không nỡ rời đi.
Tô Tiêu Thất nhìn bà ấy khóc mệt mỏi, tinh thần không đủ nên đi tìm y tá lấy một cái ghế gấp để bà ấy ngủ trên đó.
Sau khi Tưởng Kiến Phương nằm xuống, một tay còn muốn nắm c.h.ặ.t t.a.y Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành giật mình nhìn Tô Tiêu Thất.
Anh không quen bị người nào ngoài Tô Tiêu Thất nắm tay như vậy, cho dù người này rất có thể là mẹ của anh.
Tô Tiêu Thất cho anh một ánh mắt trấn an.
Cô nhìn Chiến Bắc Diệu bĩu môi.
“Đi ra nói đi.”
Cô lấy khăn tắm trước rồi đặt vào trong chậu rửa mặt.
Đổ chút nước nóng vào.
Dùng khăn lông nóng lau mặt, lau mặt xong cảm thấy ánh mắt thoải mái hơn rất nhiều.
Đặt khăn mặt lên chậu rửa mặt.
Cùng Chiến Bắc Diệu ra khỏi phòng bệnh.
“Anh có ý kiến gì? Bắc Hành nhà tôi không nhất định phải nhận người thân, đối với chúng tôi mà nói vốn là không có người thân còn nếu có tất nhiên là nhận nhưng không có cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi.”
Chiến Bắc Diệu trầm tư một chút.
“Chuyện này quá lớn. Trong lòng tôi cũng cảm thấy cậu ấy là em trai của mình.”
“Nhưng tôi phải gọi cho bố tôi.”
“Được.”
Tô Tiêu Thất khoát tay với anh ấy, ý tứ chính là anh đi đi đừng vào.
Cô tự mình đẩy cửa ra.
Chiến Bắc Diệu bị nhốt ở bên ngoài vẻ mặt không thể làm gì.
Anh thu lại sắc mặt đi tới chỗ Lâu chủ nhiệm, đầu tiên là hỏi thăm tình huống của Chiến Bắc Hành.
Khi từ phòng làm việc của chủ nhiệm Lâu đi ra.
Vẻ mặt Chiến Bắc Diệu lạnh lùng đi đến nơi tập luyện phục hồi của Chiến Bắc Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-404.html.]
“Anh cả, anh chờ một lát, nói với anh chuyện này.”
Chiến Bắc Diệu đem chuyện vừa xảy ra nói rõ ràng cho Chiến Bắc Thịnh nghe.
Chiến Bắc Thịnh:...
“Em nói cái gì? Tìm được em út rồi?”
“Anh cả, cậu ấy rất giống tấm ảnh kết hôn của anh. Giống anh nhất chính là em út.” Chiến Bắc Diệu không thể không thừa nhận cả nhà chỉ có anh cả và em út là giống nhau nhất.
Không giống ba của bọn họ mà càng giống ông nội nói một không hai của bọn họ.
“Tiểu Mễ, đẩy xe lăn qua đây.”
Chiến Bắc Thịnh cũng không muốn làm tập luyện phục hồi gì nữa.
“Chúng ta đi xem một chút.”
“Đợi lát nữa đi. Họ khóc mệt rồi, phỏng chừng cần nghỉ ngơi.” Chiến Bắc Diệu đau đầu ấn ấn mi tâm: “Em nghe nói Tô gia muốn đem sai lầm lần này của Tô Thiên Trạch đẩy cho em út gánh vác.”
Sắc mặt Chiến Bắc Thịnh lạnh lùng.
“Tô gia muốn ăn rắm à? Con nhà mình vô dụng còn dám bắt nạt em út chúng ta.”
Chiến Bắc Thịnh có ấn tượng sâu sắc nhất với Chiến Bắc Hành trước khi mất tích.
Anh ấy cảm nhận được nỗi buồn của cha mẹ mình nhiều nhất.
“Bắc Diệu, em đi gọi điện thoại cho ông nội và ba đi. Chuyện đặt vé không vội, trộm đi Bắc Hành còn ngược đãi nó thì chắc chắn sẽ không để cho bọn họ sống tốt.”
Chiến Bắc Thịnh ngồi trên xe lăn.
“Trước tiên đem chuyện chiến khu Tây Nam làm rõ ràng.”
“Người nhà họ Chiến chúng ta cũng không sợ phiền phức.”
Chiến Bắc Diệu trong nháy mắt có người tâm phúc: “Được, em đi ngay đây.”
Anh ấy vội vã chạy ra ngoài mượn điện thoại gọi.
Tiểu Mễ đẩy Chiến Bắc Thịnh ra ngoài.
“Trở về phòng bệnh?”
“Không, đẩy tôi đi xem em trai tôi.”
Thời gian trước Chiến Bắc Thịnh đi họp, xe tránh dân chúng nên bị lật.
Anh ấy cũng bị thương ở chân.
Lại nói tiếp...
Vận khí của nhà họ Chiến không tốt sao?
Tuy nói mỗi người ở mỗi cương vị làm rất tốt nhưng luôn luôn có một cỗ lực lượng vô hình đang phá hủy bọn họ.