Thịnh Thiên Tứ tốt xấu gì cũng là người trên chiến trường chuyển về, mạnh hơn nhiều so với các người.”
“Tôi chúc phúc cho các người sau này còn xui xẻo hơn nhiều so với anh ấy của trưa nay.”
Đối phương hung dữ nhíu mày: “Tôi nói một đồng chí nữ như cô mà mắng chửi người như thế này sao?”
“Đừng nói với tôi hai từ đồng chí, đồng chí của tôi là những người có tâm địa lương thiện, không phải loại tiểu nhân như các anh.”
“Cô…” Người nọ giơ tay…
“Muốn đánh tôi?”
Tô Tiêu Thất hô một tiếng: “Đánh người, mau đi gọi Chiến Bắc Anh tới đây.”
“Em gái đáng thương của cô ấy bị đánh...”
Đối phương sợ tới mức vội vàng buông tay xuống: “Con mắt nào của cô thấy tôi muốn đánh cô.”
“Tôi thấy đấy.”
Cuối hành lang có một lão đồng chí đi tới, nhìn như là người làm mấy việc vặt ở trong sở.
“Lão Hồ, ông đừng nói bậy.”
“Tôi không nói bậy. Đồng chí, cô mau vào xem Thịnh Thiên Tứ đi. “Lão Hồ vẫy vẫy tay với Tô Tiêu Thất.
“ Mọi người sống đều không dễ dàng.”
Tô Tiêu Thất trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
“Không làm việc cho dân chúng không bằng về nông thôn trồng trọt.”
“Không phải là người gây chuyện có quan hệ họ hàng với Tô gia sao? Nhà ai không có mấy người bà con xa có phẩm đức không tốt, các người cứ ôm lấy móng heo mà gặm đi.”
Cũng không sợ bị hun c.h.ế.t sao.”
Tô Tiêu Thất không nói thì cô không vui nổi.
Lão Hồ nghe vậy cười ha ha: “Tôi nói đồng chí này, cô nói đều đúng cả.”
Tô Tiêu Thất đắc ý nhìn lão Hồ một cái.
Đây là một người chính trực.
Đáng tiếc, mệnh không tốt…
Trong cuộc vận động này con trai ông ấy bị đẩy ra ngoài...
Tô Tiêu Thất tới gần lão Hồ: “Con trai thứ hai nhà ông có tâm sự, ông trở về hỏi một chút. Nếu tin được tôi thì đi tìm Thịnh Thiên Tứ xin địa chỉ của tôi, miễn phí giúp ông giải quyết.”
Gặp được người tốt thì Tô Tiêu Thất cũng là một người tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-397.html.]
Lão Hồ sửng sốt.
Ông ấy không bao giờ quan tâm đến con trai mình.
“Được.”
Tô Tiêu Thất đẩy cửa đi vào.
“Anh Thịnh.”
Thịnh Thiên Tứ cũng không ngẩng đầu: “Các cậu hỏi thế nào tôi cũng trả lời là không, tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia.”
“Tâm chính trực không sợ gì cả.”
“Không có lấy công làm việc riêng,... Khụ khụ khụ...” Anh ho khan liên tiếp vài tiếng.
Tô Tiêu Thất đi tới ngoài cửa thấy lão Hồ và người đàn ông vừa rồi đang tranh chấp cái gì nên nhìn về phía lão Hồ hô một tiếng: “Đồng chí Hồ, có thể rót cho tôi một ly nước không?”
“Tôi đi rót nước liền.”
“Cảm ơn.”
Tô Tiêu Thất nói xong lại trở lại bên cạnh Thịnh Thiên Tứ.
“Anh Thịnh, tôi là vợ của Bắc Hành.”
Thịnh Thiên Tứ lúc này mới ngẩng đầu: “Cô là nữ đồng chí, cô không nên tới nơi này.”
“Đã đến rồi không có gì nên hay không nên.” Tô Tiêu Thất hỏi anh ấy mấy câu, đem chuyện mình và người Thịnh gia làm nói cho đối phương biết.
“Anh kiên trì nói không có ngủ với người khác, buổi chiều họ hỏi lại anh lại nói hết những người ký tên kia.”
“Để cho bọn họ không thể chỉ tìm mỗi anh hỏi.”
Ánh mắt Thịnh Thiên Tứ sáng rực.
“Nghe nói cô là cố vấn quân sự?”
Tô Tiêu Thất chỉ cười không nói rồi cầm một tấm bùa dán lên người Thịnh Thiên Tứ.
“Phủ cực thái lai.”
Thịnh Thiên Tứ:...
“Cô là...?”
“Ôi, biết một chút mà thôi.”
Mục đích lần này Tô Tiêu Thất tới đồn công an một là để Thịnh Thiên Tứ làm theo lời cô nói, hai là để cho người trong sở kiêng kị mà không dám động thủ với Thịnh Thiên Tứ.
“Chuyện lần này qua đi thì vừa hay anh có thể rời khỏi hội thanh niên tri thức.”
Thịnh Thiên Tứ biết tính cách mình không thích hợp ở chỗ này chỉ là lúc trước lên núi xuống nông thôn nói là cần đồng chí cũ trấn áp được bọn họ nên anh ấy cứ ngơ ngác mà ngồi lên cương vị này đây.